1.176. 1/5/2020. #1. Conan Chap 1054: KẺ MẠNH LÀ Đọc truyện tranh Conan Chap 1054 tiếng Việt - Truyện tranh Conan Tập 99 tiếng Việt. Truyện Detective Conan - Thám Tử Lừng Danh Conan - File 1054. Bản dịch Conan Chap 1054 tiếng Việt được thực hiện bởi ROCKETEAM: Translator: @Eindeh. Editor: @alice000.
Poe và tâm hồn thi sĩ của Bồ Tùng Linh, hai nhà viết những truyện ghê gớm huyễn hoặc làm cho đӱc giả yếu bóng vía phải rùng mình lúc đêm khuyaÈ[7, tr.416]. Sau đó, đến năm 1942 nhà nghiên cứu Vũ Ngọc Phan cho rằng: ÇThế Lữ là mӱt thi sĩ có biệt tài, ông lҹi là mӱt
Cám ơn bạn đã ghé thăm Website ĐH KD & CN Hà Nội. Nguồn: Soạn bài Một số thể loại văn học. thơ, truyện ngắn gọn nhất - Soạn văn 11. ĐH KD & CN Hà Nội Send an email 15/09/2022. 0 1 1 minute read. Share. Facebook Twitter LinkedIn Pinterest. Các dạng toán vi-ét thi vào lớp 10 - Giải
Hiện tôi đang không Truyện Cổ Tích và cũng đã tìm kiếm nhiều cách xử lý nhưng tôi muốn các chuyên gia, các bạn cho tôi một lời khuyên và cách xử lý phù hợp. HỎI ĐÁP - TƯ VẤN. Cổng hỗ trợ Tra Cứu & Tìm Kiếm thông tin hữu ích.
Truyện ma có thật "VỀ THĂM QUÊ" một câu chuyện hãi và sợ mới nhất của tác giả Công Hiếu. Đây là giọng kể mới mong quý khán thỉnh góp ý để hoàn thiện … Vậy là bạn đã xem xong câu chuyện chủ đề truyện ma làng quê rồi nhé. Ngoài xem những câu chuyện ma đáng sợ này bạn có thể xem thêm nhiều nội dung hấp dẫn khác tại đây: timtruyentranh.com.
Fast Money. Tham thì thâm là truyện cổ tích kể về một nhà buôn không biết thỏa mãn, để cho lòng tham làm mờ cả lương tâm nên đã bị mù hai mắt và mất hết của cải. 1. Người ăn xin kì lạ Ngày xưa có một ông vua cùng quan tể tướng [1] vi hành [2] ra ngoài thành chơi. Qua một chiếc cầu, hai người gặp một ông lão bộ dạng thảm thương, lại mù cả hai mắt, chìa tay xin tiền. Thương tình, vua đặt vào tay ông lão một đồng tiền vàng và toan rảo bước đi ngay nhưng lão ăn mày đã nắm chặt tay nhà vua vua và bảo – Xin ngài tát cho tôi một cái vào má rồi hãy đi. Nhà vua không thể chiều theo ý muốn kì quái của ông lão, toan bỏ đi thì lão đã đưa cả hai tay nắm riết lấy áo ngài, cầu khẩn – Xin ngài hãy thương tôi mà tát cho tôi một cái. Nếu ngài biết tội lỗi của tôi, dám chắc rằng ngài sẽ cho cái hình phạt này đối với tôi hãy còn là rất nhẹ. Chẳng muốn mất thì giờ, nhà vua đành phải tát vào má ông lão. Bấy giờ, ông lão mới chịu bỏ tay ra, cảm ơn rối rít. Đi mấy bước, vua bảo tể tướng – Ta đoán ông già mù kia có nỗi khổ tâm gì đây. Vậy ngươi hãy quay lại, dặn lão đến trưa mai vào cung hầu chuyện ta. Trưa hôm sau, ông lão mù được tể tướng dẫn vào chầu vua. Vua phán – Ngươi hãy nói cho ta biết tại sao ngươi lại xin ăn kì khôi như vậy. 2. Nhà buôn giàu có và người đạo sĩ Ông lão không dám trái lệnh vua, bèn kể – Tâu bệ hạ, thảo dân vốn là một nhà buôn giàu có, chủ nhân của một đoàn lạc đà chở hàng hóa có tới chín mươi con. Một hôm, sau khi bán hàng trở về, thảo dân bỗng gặp một đạo sĩ [3]. Nhân tiện tới bữa, thảo dân mời đạo sĩ cùng ăn. Chúng thảo dân nói hết chuyện gần xa lại nói tới chuyện làm giàu. Đạo sĩ bảo ông ta biết một nơi có vô vàn của cải, dùng chín mươi con lạc đà của thảo dân vị tất đã khuân được một phần nhỏ. Cái tin này làm cho thảo nhân vô cùng ngạc nhiên, vui sướng. Thảo dân bảo đạo sĩ rằng “Ngài hãy mách cho tôi biết nơi đó rồi tôi sẽ làm quà cho ngài một con lạc đà của tôi”. Một con lạc đà để trả cái ơn to như thế thì quả là quá ít. Nhưng khốn nỗi, lúc ấy lòng tham tự nhiên nổi lên khiến thảo dân không còn biết thế nào là phải trái nữa. Đạo sĩ muốn được nửa số lạc đà và của cải. Ông ta bảo chỉ một con lạc đà chất đầy báu vật của ông cũng đủ mua cả triệu con lạc đà này. Tuy biết rằng đạo sĩ làm vậy là phải nhưng cái ý nghĩ có một người thứ hai cũng giàu bằng mình khiến thảo dân khổ tâm vô cùng. Nhưng cuối cùng thì thảo dân cũng đành phải ưng theo đạo sĩ. Chúng thần đi đến một nơi vô cùng hiểm trở. Tới một ngọn núi cao nhất, đạo sĩ dừng lại, lấy đá châm lửa đốt rồi làm lầm rầm khấn vái. Tức thì một đám khói đen cuồn cuộn bốc lên. Đạo sĩ gạt đám khói, tự nhiên bức tường núi đá mở toang ra. Phía trong hiện lên một tòa lâu đài vô cùng tráng lệ, vàng bạc, châu báu xếp cao chất ngất từ dưới đất lên đến tận trần. Chúng thần nhặt đầy ắp các bao tải, chất lặc lè lên lưng chính mươi con lạc đà. Trước khi đi đóng cửa lâu đâì, thảo dân để ý thấy đạo sĩ nhặt một chiếc hộp con rồi bỏ ngay cái hộp vào trong túi. Sau đó, chúng thần chia nhau lạc đà rồi mỗi người đi một ngả. 3. Tham thì thâm Đi được mấy bước, tự nhiên lòng tham nổi lên xâm chiếm lòng thảo dân. Thảo dân nghĩ đạo sĩ cần gì bốn mươi nhăm con lạc đà với của cải chất trên lưng chúng. Ông ta là chủ khi báu kia mà. Nghĩ vậy, thảo dân chạy theo đạo sĩ, lớn tiếng gọi. Đạo sĩ dừng lại. Thảo dân đến gần ông ta, bảo “Ngài phải chăm 45 con lạc đà sẽ vô cùng cực nhọc. Chi bằng ngài hãy nhường lại 15 con cho tôi.” Đạo sĩ đáp “Bác nói có lí đấy! Vậy bác cứ lấy thêm 15 con nữa đi”. Thảo dân không ngờ đạo sĩ dễ tính như vậy nên lại ngọt ngào bảo “Đạo sĩ hãy bớt cho tôi 10 con lạc đà nữa đi. Đấy là tôi thành thực khuyên ngài, đừng tưởng tôi tham lam nhá!” Nghe nói, đạo sĩ lại bằng lòng. Không biết xấu hổ, thảo dân lại cất lời cầu xin thêm 10 con lạc đà nữa. Đạo sĩ lại tươi cười đồng ý. Thảo dân sung sướng quá, bá lấy cổ ông ta hôn lấy hôn để “Đạo sĩ sẽ làm cho tôi vui mừng khôn tả nếu ngài cho nốt tôi 10 con lạc đà còn lại kia”. Không lưỡng lự, đạo sĩ lại bằng lòng. Rồi ông ta dịu dàng bảo “Tôi vui lòng biếu bác tất cả số lạc đà của tôi. Nhưng bác hãy nhớ ông Trời có thể ban cho ta sự giàu có, cũng có thể làm ta khánh kiệt. Vậy bác nên tiêu đồng tiền cho phải lẽ và phải luôn cứu giúp những người nghèo khó. Lúc bây giờ thảo dân đâu còn để tai đến những lời khuyên quý hóa đó. Thảo dân còn đương tính cách làm thế nào để chiếm nốt được cái hộp mà đạo sĩ lấy được ban nãy. Thế là, trước khi đạo sĩ lên đường, thảo dân lại dịu dàng nói “Đạo sĩ ơi! Ngài hãy cho tôi nốt cái hộp nhỏ đi!!”. Lần này, đạo sĩ nhất định từ chối. Thảo dân ngạc nhiên mấy lần trước ông ta đều cho dễ dàng như thế cơ mà! Vậy thì chắc chắn là cái hộp chứa một bí mật kì lạ. Thảo dân định bụng nếu xin lần nữa mà không được thì thảo dân sẽ dùng võ lực lấy cho kì được cái hộp mới thôi. May mắn thay, đạo sĩ lại bằng lòng đưa nốt cho thảo dân cái hộp. Thảo dân mở nắp hộp ra, thấy trong hộp chỉ chứa một thứ thuốc bột. Đạo sĩ bảo “Thứ thuốc bột này nếu bôi vào mắt trái sẽ làm cho ta trông thấy tất cả vàng bạc, châu báu quý giá giấu trong lòng đất, nhưng nếu bôi vào mắt phải thì lập tức sẽ mù ngay”. Thảo dân bèn nhờ đạo sĩ bôi thử thức thuốc bột kì lạ đó. Đạo sĩ lấy tay miết thuốc lên mi mắt thảo dân. Thuốc vừa ngấm, thảo dân đã nhìn tới tận trung tâm trái đất Chao ôi, kim cương, vàng bạc châu báu sáng lóa, nhiều vô kể. Muốn nhìn thấy nhiều vàng bạc hơn, thảo dân lại đòi đạo sĩ bôi thuốc vào mắt bên phải cho thảo dân. Đạo sĩ nhất định không làm theo ý thảo dân. Càng thấy đạo sĩ từ chối, thảo dân càng nài nỉ. Thảo dân thề với đạo sĩ dù thế nào cũng không oán trách ông. Đạo sĩ ngăn thế nào cũng không được, đành miết thuốc bột lên mi mắt phải của thảo dân. Thuốc vừa ngấm, hai mắt thảo dân bỗng dưng không nhìn thấy gì nữa. Tất cả là một màn đêm đen kịt. Thảo dân rối rít cầu xin đạo sĩ cứu vớt thảo dân đã quá dại không nghe lời ông. Đạo sĩ đáp “Bác đã để cho lòng tham lam mờ ám lương tâm. Ta không có thuốc nào chữa cho bác khỏi mù. Thôi, bác hãy cầu xin Thượng đế, may người có thương tình chăng. Còn của cải thì bây giờ ta sẽ đem cho người khác xứng đáng hơn”. Cả ngày hôm đó, thảo dân lang thang đờ đãn, khổ sở quá chừng. Mãi đến tối, thảo dân mới gặp được một đoàn người ngựa. Họ thương tình sắt thảo dân trở về. Than ôi! Con đương ở một địa vị tột bậc giàu sang bỗng dưng mù lòa, lại phải ngửa tay xin ăn. Thảo dân tự đặt ra cho mình một hình phạt bất cứ ai cho thảo dân tiền, thảo dân cũng xin người ấy tát thảo dân một cái. Ông lão mù nói xong, đức vua phán – Tội ngươi tuy to thật nhưng ngươi đã biết hối lỗi, tự đặt ra hình phạt cho mình. Thôi từ nay ngươi đừng làm thế nữa. Ta thương nhà ngươi già nua tuổi tác còn phải ăn xin, vậy ta sẽ ban cho ngươi 50 lạng vàng. Ông lão ăn xin vội quỳ rạp xuống cảm ơn, tung hô vạn tuế, rồi hớn hở theo tên lính hầu ra về cùng với số tiền vua ban. Câu chuyện Tham thì thâm – Theo Nguyễn Văn Nghiêm Nguồn Truyện đọc lớp 4, trang 127, NXB Giáo dục – 2021 – – Chú thích trong truyện Tể tướng chức quan đứng đầu triều đình. Vi hành vua hoặc quan to đổi cách ăn mặc, không lộ mình là ai để đi tìm hiểu tình hình sinh sống của dân chúng. Đạo sĩ người tu hành theo đạo giáo; người tu tiên. Thử thách trong câu chuyện Sau khi nhà vua cho tiền ông lão ăn xin, ông có yêu cầu kì quặc gì? Qua câu chuyện ông lão kể lại, con có nhận xét gì về lòng tham của ông? Con hiểu “Tham thì thâm” là thế nào? Chọn ý trả lời đúng – Tham thì đen đủi, xấu xí. – Tham lam thì gặp điều xấu. – Tham lam là tính xấu. Tham thì thâm nghĩa là gì? “Tham thì thâm” là câu thành ngữ Việt Nam, hàm ý chê trách những kẻ tham lam, hám lợi thường có kết cục không may mắn. Chữ thâm vốn nghĩa là sâu, đây có ý nói là sâu cay đau đớn. Nhà buôn trong câu chuyện kể trên cũng chỉ vì quá tham lam nên mới gặp tai họa, phải đi xin ăn và tự đề ra cho mình hình phạt để nhắc nhở bản thân đó là nhận một cái tát từ những người bố thí cho mình.
Cùng đọc truyện Tham thì Thâm Ngày xưa, trong một làng ven sông Đà có một người rất giàu có, nhưng tính tình tham lam, gian ác. Một hôm, vào tối tháng chạp, có một cụ già rách rưới, không biết từ đâu đến, đi vào làng. Bà cụ tìm đến nhà tên giàu xin trú thân. Thấy cụ yếu đuối và rách rưới, hắn đuổi không cho ngủ nhờ. Bà cụ vẫn cứ xin mãi, hắn cũng một mực đuổi ra. Bà cụ đành phải đi. Vừa đi khỏi cổng, bà gặp một người nông dân từ xa đi tới. Thấy người già yếu, đi trong đêm tối rét mướt, anh hỏi Cụ ở đâu mà đêm hôm vẫn còn lặn lội ở ngoài đường thế này? Bà cụ đáp Tôi từ xa tới, đến đây thì nhỡ độ đường, vừa vào nhà kia cụ chỉ về phía nhà giàu xin ngủ nhờ một đêm nhưng nó không cho. Anh liền nói Mời cụ vào nhà tôi nghỉ tạm vậy. Bà cụ theo anh nông dân về nhà. Nhà anh là một cái túp lều xiêu vẹo, rách nát. Vừa vào đến nhà anh đã kể đầu đuôi câu chuyện cho vợ rõ. Nhà chỉ còn một bát gạo, hai vợ chồng đem nấu cho bà cụ ăn. Cơm nước xong, hai vợ chồng dọn giường chiếu cho bà cụ ngủ. Mùa đông, gió rét, bà cụ run lên cầm cập. Nhà chỉ có một chiếc chăn đơn cũ kĩ, hai vợ chồng cũng nhường cho bà cụ đắp. Bà cụ lên giường nằm, hai vợ chồng ngồi bên bếp lửa sưởi, chờ cho bà cụ ngủ say mới đi nằm. Nhưng họ vừa đặt mình xuống chưa chợp mắt thì bà cụ rên hừ hừ, kêu đau bụng. Hai vợ chồng dậy lấy cho bà cụ một chiếc chậu sành để đi đại tiện. Một đêm, bà cụ đi đến bảy, tám lần. Hai vợ chồng phải thay phiên nhau đỡ bà cụ. Gần sáng, đôi vợ chồng mệt quá, thiếp đi lúc nào không biết. Khi hai người tỉnh dậy thì tròi đã sáng, nhìn sang giường bên thì không thấy bà cụ đâu cả. Người vợ bưng chậu đi đổ, thấy nặng khác thường Chị nhìn xuống thì thấy trong chậu đầy vàng óng ánh. Từ đó, hai vợ chồng trở nên giàu có. Tuy vậy, họ không bao giờ quên cảnh nghèo khi trước nên vẫn hết sức giúp đỡ những người trong cảnh khốn cùng. Tiếng lành đồn xa, khắp dân trong vùng ai ai cũng biết. Tên phú ông lân la đến chơi nhà hai vợ chồng, dò hỏi. Từ đấy, ngày nào hắn cũng mong được gặp lại bà cụ. Bỗng một hôm, trời gần tối, không biết từ đâu, bà cụ lại đến nhà hắn xin ngủ nhờ. Hắn khấp khởi mừng thầm, vui sướng như mở cờ trong bụng. Nhà hắn thì tòa ngang dãy dọc, nhưng hắn cho bà cụ nằm dưới bếp. Thóc của hắn có hằng bao nhiêu vựa, nhưng hắn chỉ cho bà cụ một bát cơm nguội với vài quả cà thiu. Xưa nay, hắn chưa cho ai một tí gì, nên hắn tưởng thế đã là hậu đối với người nghèo khó. Đêm ấy, hắn ngồi đợi bà cụ đi ra vàng. Hắn thức khuya mà vẫn thấy cụ ngủ im thin thít, không kêu đau bụng gì cả. Mệt quá, hắn bỏ đi nằm. Vừa đặt mình xuống thì bà cụ kêu đau bụng, rồi một lát sau đòi đi ra ngoài. Hắn quên mất ý định từ trước, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn mắng bà cụ Của nợ, chỉ thấy quấy rầy người ta. Muốn đi thì ra ngoài kia mà đi, ai hầu được! Nhưng sực nhớ ra bà cụ có cái bụng chứa đầy vàng hắn vội nói à à, thôi được, cứ nằm đấy, tôi mang chậu vào cho. Thế rồi hắn vội đi lấy cái thùng to tướng và giục bà cụ ngồi vào đó. Bà cụ đau suốt đêm và đi như tháo cống. Tên phú ông thấy bà cụ đi nhiều, rất lấy làm mừng. Suốt đêm, hắn không sao chợp mắt được, chỉ mong cho chóng sáng. Nhưng đến khi tờ mờ sáng thì hắn lại ngủ thiếp đi. Sáng rõ, tên phú ông tỉnh dậy, không thấy bà cụ đâu cả. Hắn vội đến thùng vàng thì mùi hôi thối xông lên nồng nặc. Hắn tím mặt, vội đi tìm bà cụ, hung hăng định cho một trận, nhưng không thấy bóng dáng bà cụ đâu cả. Truyện cổ tích Tham Thì Thâm thuộc chuyên mục “Những câu truyện cổ tích hay cho bé“ Xem thêm Sự tích hồ gươmCây tre trăm đốt
Ở vùng núi Tuyên Hưng có loài đười ươi có thể nói được tiếng người, người ta bắt chúng về nuôi làm cảnh tập nói một vài tiếng cho vui. Lúc ấy ở kinh thành Thăng Long có một lão nhà buôn giàu có nhưng rất tham lam, lão ta rất khinh miệt người nghèo khó. Một hôm có mấy người khiêng võng đến trước tiệm nhà lão, một người gia nhân vào nhà và nói – Bà lớn nhà tôi bị cảm không ra gió được, ông chịu khó mang hang ra võng cho Bà chọn. Nghe thấy có Bà lớn đến mua hàng , lão chủ tiệm hí hửng mang hàng ra cho Bà lớn chọn. Lão đưa món nào Bà lớn ở trong võng cũng nói “Được, được”. Gia nhân lại nói – Bà lớn bảo mang hết hàng bà chọn về dinh để lấy tiền. Lão chủ tiệm mừng rỡ vô cùng. Lão hí hửng đi theo Bà lớn vừa đi lão vừa lẩm bẩm – Đúng là bán cho nhà quan nói gì cũng mua. Đến một ngôi nhà lớn gia nhân lại nói – Ông ngồi chờ ở đây, tôi sẽ mang tiền ra. Lão chủ tiệm hí hửng ngồi chờ, đám gia nhân mang hàng đi vào cổng lớn nên lão không hề nghi ngờ gì. Lão ngồi đợi mãi đến chiều mà không thấy ai ra thì lão vào trong ngôi nhà thì thấy giữa sân là cái võng của Bà lớn. Lão giật tấm vải che ra thì hốt hoảng nhận ra Bà lớn là một con đười ươi. Đười ươi nói “Được, được”. Lão hốt hoảng chạy sâu vào bên trong thì thấy đó chỉ là một căn nhà bỏ hoang, đám gia nhân đã mang hàng theo cửa sau chạy đi mất. Biết mình đã bị lừa, lão chạy ra chửi rủa con đười ươi, nhưng nó vẫn chỉ nói “Được, được”. Lão chủ tiệm đành nuốt giận đi về nhà. Đó là bài học thích đáng cho tính tham lam của lão thấy lợi là hoa mắt không suy tính thiệt hơn. Nguồn Truyện cổ tích Tổng hợp.
Ở vùng núi Tuyên Hưng có loài đười ươi có thể nói được tiếng người, người ta bắt chúng về nuôi làm cảnh tập nói một vài tiếng cho vui. Lúc ấy ở kinh thành Thăng Long có một lão nhà buôn giàu có nhưng rất tham lam, lão ta rất khinh miệt người nghèo khó. Một hôm có mấy người khiêng võng đến trước tiệm nhà lão, một người gia nhân vào nhà và nói – Bà lớn nhà tôi bị cảm không ra gió được, ông chịu khó mang hang ra võng cho Bà chọn. Nghe thấy có Bà lớn đến mua hàng , lão chủ tiệm hí hửng mang hàng ra cho Bà lớn chọn. Lão đưa món nào Bà lớn ở trong võng cũng nói “Được, được”. Gia nhân lại nói – Bà lớn bảo mang hết hàng bà chọn về dinh để lấy tiền. Tham thì thâm Lão chủ tiệm mừng rỡ vô cùng. Lão hí hửng đi theo Bà lớn vừa đi lão vừa lẩm bẩm – Đúng là bán cho nhà quan nói gì cũng mua. Đến một ngôi nhà lớn gia nhân lại nói – Ông ngồi chờ ở đây, tôi sẽ mang tiền ra. Lão chủ tiệm hí hửng ngồi chờ, đám gia nhân mang hàng đi vào cổng lớn nên lão không hề nghi ngờ gì. Lão ngồi đợi mãi đến chiều mà không thấy ai ra thì lão vào trong ngôi nhà thì thấy giữa sân là cái võng của Bà lớn. Lão giật tấm vải che ra thì hốt hoảng nhận ra Bà lớn là một con đười ươi. Đười ươi nói “Được, được”. Lão hốt hoảng chạy sâu vào bên trong thì thấy đó chỉ là một căn nhà bỏ hoang, đám gia nhân đã mang hàng theo cửa sau chạy đi mất. Biết mình đã bị lừa, lão chạy ra chửi rủa con đười ươi, nhưng nó vẫn chỉ nói “Được, được”. Lão chủ tiệm đành nuốt giận đi về nhà. Đó là bài học thích đáng cho tính tham lam của lão thấy lợi là hoa mắt không suy tính thiệt hơn.
Truyện cổ tích Việt NamĐọc truyện Tham thì thâmTham thì thâm câu chuyện kể về sự tham lam của lão chủ tiệm thấy lợi là hoa mắt mà không suy tính sự thiệt hơn. Mời các bé cùng đón đọc câu chuyện tại đây thì thâmỞ vùng núi Tuyên Hưng có loài đười ươi có thể nói được tiếng người, người ta bắt chúng về nuôi làm cảnh tập nói một vài tiếng cho ấy ở kinh thành Thăng Long có một lão nhà buôn giàu có nhưng rất tham lam, lão ta rất khinh miệt người nghèo khó. Một hôm có mấy người khiêng võng đến trước tiệm nhà lão, một người gia nhân vào nhà và nói– Bà lớn nhà tôi bị cảm không ra gió được, ông chịu khó mang hang ra võng cho Bà thấy có Bà lớn đến mua hàng, lão chủ tiệm hí hửng mang hàng ra cho Bà lớn chọn. Lão đưa món nào Bà lớn ở trong võng cũng nói “Được, được”. Gia nhân lại nói– Bà lớn bảo mang hết hàng bà chọn về dinh để lấy chủ tiệm mừng rỡ vô cùng. Lão hí hửng đi theo Bà lớn vừa đi lão vừa lẩm bẩm– Đúng là bán cho nhà quan nói gì cũng một ngôi nhà lớn gia nhân lại nói– Ông ngồi chờ ở đây, tôi sẽ mang tiền chủ tiệm hí hửng ngồi chờ, đám gia nhân mang hàng đi vào cổng lớn nên lão không hề nghi ngờ gì. Lão ngồi đợi mãi đến chiều mà không thấy ai ra thì lão vào trong ngôi nhà thì thấy giữa sân là cái võng của Bà lớn. Lão giật tấm vải che ra thì hốt hoảng nhận ra Bà lớn là một con đười ươi. Đười ươi nói “Được, được”.Lão hốt hoảng chạy sâu vào bên trong thì thấy đó chỉ là một căn nhà bỏ hoang, đám gia nhân đã mang hàng theo cửa sau chạy đi mình đã bị lừa, lão chạy ra chửi rủa con đười ươi, nhưng nó vẫn chỉ nói “Được, được”.Lão chủ tiệm đành nuốt giận đi về nhà. Đó là bài học thích đáng cho tính tham lam của lão thấy lợi là hoa mắt không suy tính thiệt các bé cùng đón đọcTruyện cổ tích cho bé Sơn Tinh, Thủy TinhTruyện cổ tích cho bé Sự tích bông hoa cúc
truyen co tich tham thi tham