"Xin chào Thiếu Thiên đại thần." Phóng viên mạo hiểm bất chấp nguy cơ bị lời rác rưởi tập tích, vững vàng tiến lên, "Xin hỏi cậu đang tìm gì thế?" "Vấn đề đơn giản như vậy còn cần hỏi sao, đương nhiên là tìm thằng cha Diệp Thu thích chơi trò thần bí kia rồi. Tạo điều kiện để các dân tộc thiểu số phát huy nội lực. Nguồn : VietnamPlus. Phiên họp toàn thể lần thứ năm của Hội đồng Dân tộc họp tại Hà Nội với những nội dung quan trọng liên quan đến kỳ họp thứ tư của Quốc hội và công tác của Hội đồng Dân tộc trong thời gian tiếp theo. Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - (Chương 283) - Tác giả Mộc Tiểu Ô Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Bạn đang theo dõi truyen mới Yêu Nữ Xin Tự Trọng của tác giả Tụ Lý Tiễn rất hấp dẫn và lôi cuốn. Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ online. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới mới lạ, những tình tiết đặc sắc, đọc truyện Tiên Hiệp này Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! - (Chương 338) - Tác giả Mộc Tiểu Ô Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Fast Money. Nhiếp Minh Hiên gật đầu ra vẻ thấu triệt "Đã hiểu, tớ sẽ nói rõ ràng trước với cô ta."Lát sau anh ta híp mắt, trêu chọc "Vì sao cần tìm người tạm chữa lửa? Giá thị trường của Mộ thiếu gia vô cùng cao, chắc chắn sẽ có nhiều cô nhắm trúng, sao cậu không thử nghiêm túc quen với một người? Sợ bác Mộ không hài lòng?"". . . . . ." Âm thanh trong quán ngày càng huyên náo nhưng Mộ Yến Thần lại tách biệt, chỉ chìm trong suy nghĩ của bản Mộ Minh Thăng không hài lòng ư?.Chỉ sợ khi biết chính xác người con gái trong lòng anh thì bệnh tim của ông ấy sẽ càng bộc phát nhanh hơn. Hơn nữa đã đi quá xa rồi, khi anh đưa em gái ruột lên tận giường thì không cách nào quay trở lại. . . . . .Mí mắt khép lại, trong đầu bất chợt hiện lên cảnh tượng khi anh cuồng dã ra vào trong cô, còn có hình ảnh cô vật vã chịu đựng cơn hành hạ của viên thuốc tránh nghĩ lại càng sầu, càng thấy rõ vị trí mà anh đang đứng – tầng sâu nhất của địa ngục."Nói sau đi. . . . . ." Bỏ lại mấy chữ ngắn gọn, Mộ Yến Thần liền đứng lên "Các cậu chơi tiếp đi, tớ đi ra ngoài một lát."Thái độ của anh làm Nhiếp Minh Hiên mờ mịt, anh ta biết rõ không thể moi thêm tin tức gì từ miệng Mộ Yến Thần nữa nên rất tự động tránh qua một Khê đứng trước bồn rửa tay cởi áo khoác bị ướt ra, sự rét lạnh trên lưng tạm thời rời đi. Cô ảo não đứng hong khô chiếc áo, trời đã lập đông, áo lại càng khó khô lình khuôn mặt quen thuộc thông qua tấm gương sáng, ập vào tầm mắt Yến Thần đứng sát sau lưng Lan Khê, hơi thở đáp xuống đỉnh đầu cô, cầm bàn tay nhỏ bé đang lạnh buốt, bàn tay kia tấn công trực tiếp vào trong, len qua nội y chạm vào làn da non bị thấm rựou, quả nhiên nơi ấy lạnh băng, không ấm áp như những nơi khác. Lòng bàn tay anh vừa chạm vào, thân thể Lan Khê ngay tức khắc run mạnh đỏ mặt, ngước lên nhìn vào đôi mắt thâm thúy kia."Anh hai, nơi này là trước phòng vệ sinh. . . . . ." Lan Khê quay đầu lại, vừa thở gấp vừa nhắc nhở anh. Hai nhà vệ sinh nam nữ đối diện nhau, bồn rửa tay bị kẹp giữa, tùy thời tùy lúc đều có người ra cắn môi, ngầm nhắc nhở anh đừng quá. . . . . . Càn dáng to cao của Mộ Yến Thần che hết người Lan Khê, bàn tay nóng bỏng vẫn đặt trên khối da thịt lạnh băng, nhẹ nhàng vuốt ve, môi mỏng dán vào mái tóc cô "Bà dì của em còn chưa đi, vất vả lắm mới hết đau, không thể bị cảm lạnh được."—— Nếu như phải chứng kiến lại cảnh cô đau như tối hôm qua, chắc chắn anh sẽ bị dày vò đến điên Khê lúc này mới có chút yên lòng, thầm mắng mình lo nghĩ không tia máu đỏ tươi vẫn ngự trên hai má, cô cắn môi, đôi mắt trong suốt nhìn anh qua gương, nhẹ giọng nói "Vậy lần sau anh còn dám mất khống chế hại em phải uống thuốc tránh thai không?"Lời vừa bay khỏi miệng, cô chỉ muốn “ tử hình” lưỡi mình ngay lập nói bật ra khi bộ não chưa kịp suy nghĩ kĩ, có ý trách cứ, kèm theo chút khó dễ, lại không nghĩ từ cái miệng nhỏ nhắn thốt ra liền mang tầng ý nghĩa khác. Khi thấy sâu trong đáy mắt anh có tia trêu chọc, cô mới giật mình tỉnh ngộKhông khống chế được….Cô sao có thể quên, anh mất đi khống chế trong tình huống nào được chứ?. . . . . .Máu trong người như dồn hết lên mặt, muốn quay đi lại bị tay Mộ Yến Thần trụ lại, Lan Khê chưa kịp kháng nghị, môi anh đã bao trùm lên môi cô. Cánh môi nhỏ bé bị cắn mạnh, đau đến mức Lan Khê muốn khóc òa lên."Vậy lần sau em đừng xoắn quá chặt. . . . . . Anh đảm bảo sẽ không bị mất khống chế. . . . . ."Âm thanh trầm thấp tràn ra gữa hai cánh môi. Tư thế mờ ám, lời nói đen tối…toàn là tổ hợp của mùi vị sắc tình thôi Khê thật muốn ngất đi cho xong, loại cảm giác kích thích này làm tim cô muốn vỡ tung .Đang muốn lùi về sau, bàn tay trên lưng liền dời lên trên cổ, đè lại gáy cô không cho phép né tránh. Anh xoay cô đối diện với mình, nâng cằm cô lên để cho nụ hôn được cuồng nhiệt tay anh ác ý ngắt mạnh vào làn da mềm mại, cảnh cáo cô phải ngoan ngoãn, mặc anh dàn Mộ yến Thần nhéo đau, Lan Khê há miệng rên lên, tạo thời cơ tốt cho lưỡi anh càn quấy bốn phương tám hướng trong khoang miệng nhỏ. Sau khi hai người kia đánh lẻ, Nhiếp Minh Hiên ngồi một mình cũng không hứng thú. Anh ta kẹp điếu thuốc vào ngón tay rồi đi ra ngoài, men theo hành lang thẳng tiến, nhưng chỉ vừa đi vài bước thì thân thể cứng đờ lạiHai ngón tay kẹp điếu thuốc run mạnh lên làm tàn thuốc nóng rơi thẳng xuống ngón trỏ.—— Bức tường trong quán chia làm hai nửa, nửa bên được sơn bóng, còn bên kia là kính thủy tinh trong suốt. Ánh đèn màu nhũ bạc chiếu xuống bức tường được tấm kính phản chiếu lại tạo nên màu sắc rất tinh diệu. Xuyên qua tấm gương trên bồn rửa tay cùng những tấm kính lớn trên bức tường, Nhiếp Minh Hiên nhìn rõ đứng trước bồn rửa tay có hai bóng người đang chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn. Hình ảnh ngược trên kính, cách anh ta chỉ có nửa tấc, nhìn thấy rợn cả thân Nhiếp Minh Hiên nổi hết da gà.***Hội nghị trong công ty kết thúc lúc bảy giờ tối, Mộ Yến Thần tan họp liền quay lại phòng làm việc xử lí đống văn kiện còn dang dở. Thời điểm anh tắt laptop, cầm áo khoác ra khỏi phòng thì đồng hồ đã chỉ tám đêm lạnh mở cửa kính đi ra ngoài, khi còn cách chiếc xe vài thước, cước bộ của anh dần chậm lại, đôi mắt thâm thúy ánh lên sự nghị cạnh chiếc xe của Mộ Yến Thần có một người con gái thanh tao, trang nhã lặng lẽ đứng , thi thoảng cơn gió thổi đến làm hai vai cô ta phải co rụt lại. Nhưng cô ta không tránh, kiên trì đứng bên xe, lặng im chờ Mộ Yến Thần tới, trong lúc vô tình thấy được bóng dáng anh, ánh mắt cô ta đột nhiên sáng lên, bập bùng hai ngọn lử nóng. Qua cơn thất thần, cô ta tiếp tục trở về hình tương thục nữ yểu điệu rụt rè."Chào anh, Mộ Yến Thần! Chắc Nhiếp Minh Hiên đã thông báo trước với anh rồi? Em là Nhan Mục Nhiễm, là người cùng anh hẹn với hai bác tối nay dùng cơm. Bác gái mới vừa gọi điện cho em, nói rằng đã đến nơi rồi, em nghĩ anh đang bận rộn, không dám quấy nhiễu, đành đứng chỗ này đợi anh xuống, anh. . . . . ." Nói quá nhiều lại không được Mộ yến Thần đáp lại, sắc mặt Nhan Mục Nhiễm hơi ửng hồng "Anh bây giờ xong việc chưa? Chúng ta có thể đi chưa?"Mộ Yến Thần quan sát cô ta mấy giây, nhớ tới cuộc nói chuyện vài ngày trước với Nhiếp Minh Hiên, tên của cô gái này, hình như anh cũng đã nghe mặt trầm tĩnh thoáng qua nét mông lung, rũ mắt, anh mở miệng "Xin lỗi, là tôi không nhớ rõ."Bữa ăn này do Nhiếp Minh Hiên thu xếp. Anh ta có nhắn tin báo nhưng Mộ Yến Thần đọc xong rồi lại quên xe mở ra, Mộ Yến Thần như thường lệ khoan thai ngồi vào Mục Nhiễm ngớ phút chốc cô ta trở nên mơ mang, không biết phải làm sao, do dự mở cửa xe bên kia ngồi vào, thấy anh không cự tuyệt mới dám thả lỏng ra. Cô ta có cảm giác người đàn ông này không phải lãnh cảm, ngược lại ưu nhã lễ phép ngoài dự liệu của cô ta, nhưng khí thế cao ngạo, xa cánh làm cho cô ta có chút nản chậm rãi hướng đến nhà hàng đã đặt khoảng không gian trầm mặc, Nhan Mục Nhiễm không nhịn được mở miệng nói "Mộ Yến Thần, anh đã. . . . . . đã muốn em giúp đóng giả làm bạn gái , tí nữa chúng ta phải gặp hai bác, sao anh không. . . . . ."—— không cùng cô ta bàn bạc trước, anh không quan tâm hay có yêu cầu gì, không sợ lát nữa hớ hênh sẽ bị lộ tẩy sao?"Cô có thể túy ý nói " Môi mỏng từ tốn buông lơi một câu "Muốn nói gì tùy cô, miễn làm hài lòng hai người đó là được, không cần thông qua ý kến của tôi."Những chuyện không tồn tại trong thực tế anh cũng lười để tâm, hơn nữa đối phương lại là một cô gái. Cô ta đã tình nguyện hợp tác giúp đỡ thì nên cho cô ta tự ra chủ kiến, đây là sự tôn trọng tối thiểu của anh dành cho cô mắt Nhan Mục Nhiễm hơi trợn ta kinh ngạc vì quyết định của người đàn ông này, mặt đỏ ửng, hỏi "Vậy nếu hai bác hỏi quan hệ chúng ta đã tiến tới mức nào, về sau có dự tính gì, em cũng có quyền quyết định câu trả lời?"Mộ Yến Thần xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn cô ta, xác định mặt cô gái này đang đỏ ửng lên."Chúng ta không có cái gì gọi là vềsau hết " Âm thanh trầm thấp nghiêm nghị vang đều "Tôi chỉ muốn cô tạm giúp đối phó với hai người lớn trong nhà."Câu nói ngay tức khắc đem quan hệ hai người phán tử hình, khuôn mặt Nhan Mục Nhiễm đang đỏ ửng trở nên tái nhợt, cô ta hiểu ý tứ của anh, lần đi ăn hôm nay chỉ là qua loa cho xong việc, khi nào đến thời điểm, anh sẽ nhanh chóng cắt đứt mối quan hệ tạm bợ này."Tôi còn việc muốn nói " Mộ Yến Thần giơ tay nhìn đồng hồ, giọng nói nghiêm túc, ẩn chứa sự ra lệnh "Chín giờ rưỡi tôi sẽ rời đi, cho nên cô phải tranh thủ thời gian, đến lúc đó nhanh chóng kết thúc."Trường học ở thành C đều kết thúc tiết tự học vào lúc 10h tối, anh muốn đi đón Lan Khê tan tình Nhan Mục Nhiễm trở nên nặng nề, giương mắt cố hỏi "Sao anh không suy nghĩ một chút, vì sao em tự nguyện giúp anh giải quyết chuyện phiền phức trong gia đình mà không cần chút tư lợi. Anh có nghĩ vì sao em thoải mái đồng ý khi Nhiếp Minh Hiên ra yêu cầu?"Sự vô tình của anh kích thích lòng kiêu ngạo của cô cô ta không nghĩ tới những lời này vừa nói ra miệng, chiếc xe lập tức dừng lại sát ven mắt tuấn tú che đi tầng trong sạch trở nên lạnh lùng bức người, cầm tay lái mở miệng nói "Tôi nghĩ đã nói rõ với cô về điều kiện tiên quyết, diễn trò thì mãi không bao giờ thật, nếu như không nguyện ý hoặc cảm thấy bất công, Nhan tiểu thư hiện tại có thể xuống xe —— Xin lỗi đã quấy rầy."—— Anh nên sớm nói kỹ với Nhiếp Minh Hiên, thà tìm một người cần tiền cũng đừng tìm tới người con gái có ấn tượng tốt với anh , chỉ cần đối phương có chút hi vọng xa vời thì màn diễn này lập tức ngưng Mục Nhiễm bị anh dọa cho thở cô ta rối loạn, cố đè lửa giận đang dâng lên tận cuống họng, nhẹ giọng nói "À, em chỉ đùa chút thôi, em tình nguyện giúp anh, tuyệt đối không có chuyện giả mà thành thật, giả vẫn hoàn giả, điều này em khắc ghi trong lòng, được chưa?"Người đàn ông này quả nhiên được tạo nên từ hàng ngàn tấn băng, lạnh đến chết người!Ánh mắt Mộ Yến Thần vẫn sắc bén lạnh lùng, tiếp tục chuyển động tay lái, hòa cùng với dòng xe trên đường.***Bữa ăn coi như tương đối hòa Như Khanh thưởng thức món ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm nhìn cô gái xinh đẹp ngồi đối diện. Quả thật là phong thái của con nhà danh giá, hơn nữa tiếng tăm của cục trưởng vệ sinh bà cũng từng nghe qua. Người con gái này có gia thế, lai lịch rõ ràng, rất dễ tìm hiểu, Mạc Như Khanh cảm thấy nhẹ nhẹ lòng không có nghĩa là thoải mái, trong cổ họng bà vẫn như bị cây gai đâm chặt đầu hiện lên hình ảnh của buổi tối hôm đó."Mục Nhiễm, " Mạc Như Khanh mỉm cười gọi tên cô ta , dịu dàng hỏi, "Con cùng Yến Thần đã quen nhau lâu chưa, mãi đến giờ bác mới biết được quan hệ của hai đứa, giấu kĩ thế? Thế hai con tính bao giờ thì kết hôn"Nhan Mục Nhiễm đang nhấp nước trái cây, suýt sặc tại cổ khăn giấy lau miệng, cô ta suy tính , ngước mắt cười ngại ngùng "Bác gái, con cùng Yến Thần chưa phát triển nhanh đến thế. Con còn đang tự trách vì hôm nay đột ngột viếng thăm hai bác, bây giờ càng thêm xấu hổ. Chúng con chỉ mới trong giai đoạn thử tìm hiểu, tạm thời chưa tính tới chuyện kết hôn."Lông mày của Mạc Như Khanh nhảy dựng tính tới chuyện kết hôn? —— vậy buổi sáng hôm ấy bà phát hiện trên cổ Yến Thần có vết cắn nghĩa là sao?Đám trẻ bây giờ chẳng lẽ chỉ muốn lên giường chứ không thích kết hôn? Còn bao biện là đang trong giai đoạn thử tìm hiểu nữa???Nghĩ tới đây Mạc Như Khanh cảm thấy hoảng sợ, dự cảm xấu cứ liên tục ào lên."Yến Thần. . . . . ." Đôi mắt bà tỉnh táo, đang muốn trực tiếp làm rõ sự kiện vết cắn kia."Con còn có chuyện " Mộ Yến Thần thình lình buông dao nĩa, kéo khăn ăn lau sạch hai tay, "Mọi người cứ tiếp tục dùng bữa."Nói xong thì anh đứng dậy rời đi, dứt khoát nhưng ưu nhã."Yến Thần, con. . . . . ." Mạc Như Khanh chợt nổi Mục Nhiễm cũng biến sắc, đứng lên nói "Xin lỗi bác gái, con quên mất chúng con có chuyện gấp phải thất lễ đi trước, bác cùng bác trai cứ thong thả dùng cơm, lần sau con nhất định sẽ mời hai bác bữa cơm chuộc lỗi."Nói xong cô ta cầm giỏ xách bên cạnh lên, chuyên chú đuổi theo Mộ Yến ngoài nhà ăn, Mộ Yến Thầm nhanh chóng mở khóa xe, đang muốn cúi người ngồi vào, thì bên tai truyền tới tiếng vói gọi của Nhan Mục Nhiễm, thở hổn hển nói "Anh không nói câu nào đã vội bỏ đi, hiện tại em. . . . . .""Có cần tôi gọi xe giúp cô không?"". . . . . ." Cô ta cứng họng."Cứ quyết định như vậy đi." Mộ Yến Thần trầm giọng nói xong, quay đầu vào xe, lái đi thẳng một thấy chiếc xe càng lúc càng xa, Nhanh Mục Nhiễm hóa đá tại chỗ, hình ảnh phong trần của anh vẫn thấp thoáng trong đầu cô ta. Ma xui quỷ khiến, cô ta vẫy chiếc taxi đang chạy tới."Bác tài làm phiền… " Cô ta vừa ngồi xuống, liền chỉ tay phân phó "Giúp tôi đuổi theo chiếc xe ở phía trước."Cô ta muốn biết, chuyện gì làm cho người đàn ông lạnh lùng này trở nên nôn đầu Nhan Mục Nhiễm tự suy đoán ra hàng loạt các khả năng lại không nghĩ tới Mộ Yến Thần cho xe dừng trước một trường học cấp ba —— Anh ta tới trường học? ! !Nhan Mục Nhiễm bảo tài xế đỗ xe ở ven đường đối diện, yên lặng chờ đợi tình huống tiếp giờ, tiết tự học kết thúc, cửa trường ào ra một vài học xe màu đen hình giọt nước hòa vào trong màn đêm, Mộ yến Thần từ bên trong bước ra, tựa người vào trên xe, đốt một điếu thuốc. Một lúc sau dường như nhớ tới điều gì, anh lạnh lùng vứt thuốc xuống chân, dẫm nát nó. Chốc lát sau, từ cửa trường xuất hiện một nữ sinh có dáng người nhỏ nhắn, mảnh cảm giác này cực kì vi diệu, nữ sinh ấy khi bước ra từ cửa trường mang theo hương vị nhạt nhẽo của sự lạnh lùng, nhưng khi thấy Mộ Yến Thần, miệng cô liền cong lên thành nụ cười ngọt lịm, đi tới gần anh, toàn thân mang theo hơi ấm, mềm mại như nhung, sưởi ấm lòng người đứng gần nhau nói chuyện rất lâu, giống như có chút mâu thuẫn, nữ sinh liền cau mày muốn bỏ đi, Mộ yến Thần lập tức giơ tay kéo cổ cô lại, cúi đầu chống vào trán cô, như đang nhẹ nhàng dạy bảo hoặc đang dụ Mục Nhiễm trơ mắt nhìn, khóe mắt như muốn rịn ra nước. 18 tuổi, cô mặc đồng phục màu xanh lam của học sinh, hớt ha hớt hải chạy vọt vào một ngôi biệt thự xa hoa, xé rách cổ áo tinh xảo của anh "Tại sao lại nói tôi gian lận? Tôi hoàn toàn vô tội! Kì thi tốt nghiệp trung học của tôi đã bị anh phá hủy! Vết nhơ này sẽ theo tôi, ám ảnh tôi cả đời! Anh tại sao lại tàn nhẫn hủy hoại cuộc đời tôi!" Trong mắt cô đã ngập tràn nước mắt anh thâm thúy, cánh tay to lớn dùng sức thu hẹp thân thể nhỏ nhắn của cô vào trong ngực mình, hai chóp mũi đối nhau, giọng nói trầm thấp "Nếu không thì phải làm sao? Không phải em định thi tốt nghiệp xong sẽ cao chạy xa bay, muốn thoát khỏi anh?"Anh nở nụ cười lạnh, bàn tay giữ chặt tóc cô, tiếp cận gần hơn "… Em cho rằng anh sẽ cho phép?"***Gia tộc Mộ thị to lớn đầy rắc rối phức tạp, bị những ông tai to mặt lớn tranh giành nhau quyền lực, đang bị rơi vào một cuộc khủng hoảng. Anh – Mộ Yến Thần từ nước ngoài đột ngột trở về, chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, sắp xếp lại trật tự hai giới thương chính, xoay chuyển tình thế, ngăn cơn tai họa giáng xuống đầu nhà họ Mộ.***"Lan Khê, người này là anh trai của con, gọi anh đi!"—— “Một người anh trai hơn mình 10 tuổi?” Lan Khê ngạc nhiên!Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hoàn toàn tái nhợt lộ ra một tia giảo hoạt, bàn tay nhỏ bé nắm lại "Anh trai này có phải là kết quả có được sau khi ba lén đi vụng trộm?"Một bạt tai nặng nề rơi xuống mặt run sợ nhắm chặt hai tay vung lên bị bắt chặt lại, con ngươi của anh lúc sáng lúc tối "Em nó còn nhỏ, đừng dùng phương pháp này giải quyết vấn đề."***Dụ dỗ cũng tốt, lừa gạt cũng không sao, chỉ vì lúc ban đầu là cô trầm luân trước, vì hèn nhát sợ cô đơn, nên chủ động giơ tay về phía anh, tiếp theo lại bị anh nhấn chìm trong một biển nhu tình nửa thật nửa giả!Năm ấy, cô gái bé nhỏ chỉ vừa trải qua mười mấy năm tuổi đời, chưa đụng phải mưa to gió lớn lại bị cuốn vào một tình yêu nồng nhiệt đầy cám dỗ. Cô bối rối, ngờ nghệch chẳng biết cách xử là, Lan Khê… Em đã từng dùng tâm tư tình cảm đơn thuần của một thiếu nữ để đối xử với anh chưa?P/s Mình là nghiệp dư, đây là lần đầu tiên thử edit truyện. Vì thích anh nam chính nên nhắm mắt nhảy vào bộ này luôn. Truyện này nó siêu dài, trong qua trình edit, mong sự ủng hộ, góp ý, giúp đỡ của mọi này giả incest nhưng nửa đầu hai người vẫn tưởng mình là anh em ruột, vậy mà anh nam chính vẫn cầm thú nhất quyết "ăn" em nó, nên bạn nào dị ứng thể loại này, thì đừng nhảy hố. Giới thiệu chắc nhiều bạn nghĩ anh nam chính đáng ghét lắm, nhưng đừng bị lừa, đọc xong coi chừng chết chìm vì sự thâm tình của ảnh nào thích sủng, mê ngọt ngào, khoái ngược tâm nam chính, nữ chính, kết thúc dĩ nhiên là HE thì hãy nhảy vào hố cùng mình nhé!***Trong tiệm áo cưới, duy nhất chỉ có một màu trắng thánh khiết như tuyết làm kích thích ánh mắt người nhìn, khiến người khác không dám làm bóng dáng mảnh khảnh quay lưng lại về phía anh, lúc này đang nhẹ nhàng hít thở khí hóp bụng lại, từ phần xương chậu trở xuống, đường cong hiện ra rất rõ. Phần đuôi của mái tóc dài tới eo được cô uốn tạo thành sóng nhỏ màu nâu nhìn rất tự nhiên. Kỷ Diêu đứng bên cạnh cũng hít vào một hơi, vừa vẹt đôi tay cô đang che ở bụng ra vừa thuyết phục bạn, nói đến lúc đó có thể cầm bó hoa để che đi, làm gì có ai nhìn thấy được. Cô vốn gầy đến mức phần bụng dưới nhìn nghiêng cũng chỉ hơi nhô lên một đường vòng cung nhỏ tí tẹo!Lan Khê không cẩn thận bị tay của bạn tốt đụng phải bên eo, bị nhột liền bật cười lên, vội vã lui về phía sau để lui về phía sau liền đạp phải chân của một người, còn đụng phải ngực của người ta Khê kinh hãi, vội vàng dừng bước, định quay lại nói xin lỗi, lại lảo đảo một cái, người ở phía sau ôm lấy vai cô kéo vào trong ngực. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Lúc này cô mới nhận thấy Mộ Yến Thần đã tới, khí thế mạnh mẽ quen thuộc này làm cho cô hơi sợ hãi choáng váng."Này, anh trai, anh nhìn xem nhìn xem?" Kỷ Diêu nhảy nhót không ngừng nói luôn mồm "Xinh đẹp chưa? Anh trai họ Mộ, anh khẩn trương ngó xem cái nhìn của em thế nào, anh phải nói thuê em để em bảo quản cho cô dâu của mình được đẹp nhất đấy nhé! !"Mộ Yến Thần liếc mắt nhìn, trong tròng mắt sâu thẳm thoáng hiện một ánh nhìn nóng thực sự là lần đầu tiên anh được nhìn bộ dạng cô mặc áo cưới, cộng thêm nét mặt đỏ ửng vì xấu hổ của Lan Khê, khiến anh dừng mắt nhìn cô thật lâu cũng không dời mắt nổi, tựa như không thể tin được đây chính là cô dâu ấm áp của tay dài nhẹ nhàng giữ chặt lấy cái ót của cô, anh rất muốn ôm hôn cô, nhưng ngại trước mặt người ngoài nên đành nhịn lại....Mời các bạn đón đọc Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! của tác giả Mộc Tiểu Ô. 18 tuổi, cô mặc đồng phục màu xanh lam của học sinh, hớt ha hớt hải chạy vọt vào một ngôi biệt thự xa hoa, xé rách cổ áo tinh xảo của anh "Tại sao lại nói tôi gian lận? Tôi hoàn toàn vô tội! Kì thi tốt nghiệp trung học của tôi đã bị anh phá hủy! Vết nhơ này sẽ theo tôi, ám ảnh tôi cả đời! Anh tại sao lại tàn nhẫn hủy hoại cuộc đời tôi!" Trong mắt cô đã ngập tràn nước mắt. Ánh mắt anh thâm thúy, cánh tay to lớn dùng sức thu hẹp thân thể nhỏ nhắn của cô vào trong ngực mình, hai chóp mũi đối nhau, giọng nói trầm thấp "Nếu không thì phải làm sao? Không phải em định thi tốt nghiệp xong sẽ cao chạy xa bay, muốn thoát khỏi anh?" Anh nở nụ cười lạnh, bàn tay giữ chặt tóc cô, tiếp cận gần hơn "… Em cho rằng anh sẽ cho phép?" *** Gia tộc Mộ thị to lớn đầy rắc rối phức tạp, bị những ông tai to mặt lớn tranh giành nhau quyền lực, đang bị rơi vào một cuộc khủng hoảng. Anh – Mộ Yến Thần từ nước ngoài đột ngột trở về, chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, sắp xếp lại trật tự hai giới thương chính, xoay chuyển tình thế, ngăn cơn tai họa giáng xuống đầu nhà họ Mộ. *** "Lan Khê, người này là anh trai của con, gọi anh đi!" —— “Một người anh trai hơn mình 10 tuổi?” Lan Khê ngạc nhiên! Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hoàn toàn tái nhợt lộ ra một tia giảo hoạt, bàn tay nhỏ bé nắm lại "Anh trai này có phải là kết quả có được sau khi ba lén đi vụng trộm?" Một bạt tai nặng nề rơi xuống mặt cô. Cô run sợ nhắm chặt hai mắt. Bàn tay vung lên bị bắt chặt lại, con ngươi của anh lúc sáng lúc tối "Em nó còn nhỏ, đừng dùng phương pháp này giải quyết vấn đề." *** Dụ dỗ cũng tốt, lừa gạt cũng không sao, chỉ vì lúc ban đầu là cô trầm luân trước, vì hèn nhát sợ cô đơn, nên chủ động giơ tay về phía anh, tiếp theo lại bị anh nhấn chìm trong một biển nhu tình nửa thật nửa giả! Năm ấy, cô gái bé nhỏ chỉ vừa trải qua mười mấy năm tuổi đời, chưa đụng phải mưa to gió lớn lại bị cuốn vào một tình yêu nồng nhiệt đầy cám dỗ. Cô bối rối, ngờ nghệch chẳng biết cách xử lí. Chỉ là, Lan Khê… Em đã từng dùng tâm tư tình cảm đơn thuần của một thiếu nữ để đối xử với anh chưa? P/s Mình là nghiệp dư, đây là lần đầu tiên thử edit truyện. Vì thích anh nam chính nên nhắm mắt nhảy vào bộ này luôn. Truyện này nó siêu dài, trong qua trình edit, mong sự ủng hộ, góp ý, giúp đỡ của mọi người. Bộ này giả incest nhưng nửa đầu hai người vẫn tưởng mình là anh em ruột, vậy mà anh nam chính vẫn cầm thú nhất quyết "ăn" em nó, nên bạn nào dị ứng thể loại này, thì đừng nhảy hố. Giới thiệu chắc nhiều bạn nghĩ anh nam chính đáng ghét lắm, nhưng đừng bị lừa, đọc xong coi chừng chết chìm vì sự thâm tình của ảnh đó. Bạn nào thích sủng, mê ngọt ngào, khoái ngược tâm nam chính, nữ chính, kết thúc dĩ nhiên là HE thì hãy nhảy vào hố cùng mình nhé! *** Trong tiệm áo cưới, duy nhất chỉ có một màu trắng thánh khiết như tuyết làm kích thích ánh mắt người nhìn, khiến người khác không dám làm hỏng. Một bóng dáng mảnh khảnh quay lưng lại về phía anh, lúc này đang nhẹ nhàng hít thở khí hóp bụng lại, từ phần xương chậu trở xuống, đường cong hiện ra rất rõ. Phần đuôi của mái tóc dài tới eo được cô uốn tạo thành sóng nhỏ màu nâu nhìn rất tự nhiên. Kỷ Diêu đứng bên cạnh cũng hít vào một hơi, vừa vẹt đôi tay cô đang che ở bụng ra vừa thuyết phục bạn, nói đến lúc đó có thể cầm bó hoa để che đi, làm gì có ai nhìn thấy được. Cô vốn gầy đến mức phần bụng dưới nhìn nghiêng cũng chỉ hơi nhô lên một đường vòng cung nhỏ tí tẹo! Lan Khê không cẩn thận bị tay của bạn tốt đụng phải bên eo, bị nhột liền bật cười lên, vội vã lui về phía sau để tránh. Vừa lui về phía sau liền đạp phải chân của một người, còn đụng phải ngực của người ta nữa. Lan Khê kinh hãi, vội vàng dừng bước, định quay lại nói xin lỗi, lại lảo đảo một cái, người ở phía sau ôm lấy vai cô kéo vào trong ngực. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Lúc này cô mới nhận thấy Mộ Yến Thần đã tới, khí thế mạnh mẽ quen thuộc này làm cho cô hơi sợ hãi choáng váng. "Này, anh trai, anh nhìn xem nhìn xem?" Kỷ Diêu nhảy nhót không ngừng nói luôn mồm "Xinh đẹp chưa? Anh trai họ Mộ, anh khẩn trương ngó xem cái nhìn của em thế nào, anh phải nói thuê em để em bảo quản cho cô dâu của mình được đẹp nhất đấy nhé! !" Mộ Yến Thần liếc mắt nhìn, trong tròng mắt sâu thẳm thoáng hiện một ánh nhìn nóng rực. Đây thực sự là lần đầu tiên anh được nhìn bộ dạng cô mặc áo cưới, cộng thêm nét mặt đỏ ửng vì xấu hổ của Lan Khê, khiến anh dừng mắt nhìn cô thật lâu cũng không dời mắt nổi, tựa như không thể tin được đây chính là cô dâu ấm áp của mình. Ngón tay dài nhẹ nhàng giữ chặt lấy cái ót của cô, anh rất muốn ôm hôn cô, nhưng ngại trước mặt người ngoài nên đành nhịn lại. ... Mời các bạn đón đọc Hào Môn Thừa Hoan Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng! của tác giả Mộc Tiểu Ô. Reads 39,975Votes 234Parts 8Ongoing, First published Mar 12, 2016Truyện đăng với mục đích tự đọc, tự lưu trữ, nếu ai đã đăng đầy đủ và cho rằng mình vi phạm bản quyền thì có thể yêu cầu gỡ xuống hoặc ib riêng để giải quyết vấn đề. XIN ĐỪNG REPORT. Rights ReservedTable of contentsSun, Mar 13, 2016Sat, Mar 12, 2016Sat, Mar 12, 2016Sat, Mar 12, 2016Sat, Mar 12, 2016Sun, Mar 13, 2016Sun, Mar 13, 2016Sun, Mar 13, 2016Get notified when Hào môn thừa hoan Mộ Thiếu, xin anh hãy tự trọng is updatedTruyện đăng với mục đích tự đọc, tự lưu trữ, nếu ai đã đăng đầy đủ và cho rằng mình vi phạm bản quyền thì có thể yêu cầu gỡ xuống hoặc ib riêng để giải quyết vấn đề. XIN ĐỪNG REPORT. Mar 13, 2016Sun, Mar 13, 2016Sun, Mar 13, 2016You may also like Ngôn Tình HÀO MÔN THỪA HOAN MỘ THIẾU XIN TỰ TRỌNG 114 parts Complete "Yến Thần, anh hãy nghe em nói. . ." Nhan Mục Nhiễm gắt gao giữ lấy anh, trong hốc mắt những giọt lệ đã dâng lên lấp lánh, "Em không biết làm sao anh biết được kết quả kiểm tra DNA năm đó... quả thực năm đó em đã có nói với bác sĩ, bất kể kết quả kiểm tra xét nghiệm như thế nào, cũng nhất định phải ghi nhận hai người là anh em ruột! d∞đ∞l∞q∞đ ! Thế nhưng anh cũng không biết, chính xác kết quả là. . ."" Kết quả thật sự tôi cần cô phải nói cho tôi biết sao?" Mộ Yến Thần lạnh lùng xoay người, nhìn chằm chằm vào cô nó "Là tôi hồ đồ hay là cô hồ đồ hả ? Rõ ràng chuyện đơn giản như vậy, tôi lại chỉ kiểm tra đo lường có một lần đã tin luôn. . ."Nghĩ tới đây, anh không khỏi cười cánh tay của Nhan Mục Nhiễm ra, anh nhấc chân đi về hướng phòng khách. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn"Anh cho là như vậy thì hai người có thể cùng một chỗ sao? !" Nhan Mục Nhiễm hét lớn, chạy tại tới trước mặt ngăn anh lại "Yến Thần, ngay từ ban đầu trước khi không biết kết quả này, em và bác gái đều phản đối việc hai người ở cùng một chỗ, bởi vì đây không chỉ là vấn đề huyết thống!"Trong hốc mắt hiện ra một tia màu đỏ tươi, cô cố nén sợ hãi cùng đau lòng nói "Mẹ của anh và cha của cô ấy là vợ chồng, đích thân ông cụ của gia tộc họ Mộ chứng kiến bác trai cưới hỏi về làm vợ đàng hoàng! diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Cho dù hai người có cùng huyết thống hay không, về mặt danh nghĩa hai người vẫn là anh em, cha mẹ anh làm sao có thể trơ mắt nhìn một chuyện hoang đường như vậy phát sinh tại nhà họ Mộ được chứ! !"Cặp mắt lạnh lẽo của Mộ Yến Thần hơi nheo lại, chăm chú nhìn người phụ nữ ở trước ra, cô ta đã hoàn toàn hiểu sai biểu hiện anh và Lan Khê không phải là anh em ruột như Nhan Mục Nhiễm đã xem, như vậy chỉ có thể có một nguyên nhân duy nhất anh là con của Mạc Như Khanh với một người đàn ông khác ở bên ngoài. diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn"Yến Thần. . ." Nhan Mục Nhiễm cố nén nước mắt đi tới, gắt gao túm lấy tay áo anh đang mặc, run giọng nói "Anh hãy ngẫm nghĩ lại cho cẩn thận, xem xét kỹ càng lại xem. . . Em biết anh thích Mộ Lan Khê, nhưng trên thế giới này còn có nhiều phụ nữ như vậy, so với cô ấy người có tư cách đứng ở bên cạnh càng nhiều hơn, vì sao anh lại cứ phải chọn cô ấy? ! ! Em đã theo anh ròng rã bốn năm trời, em đã sắp ba mươi tuổi, không còn trẻ nữa, em cảm thấy cho dù có mất tất cả tuổi thanh xuân của mình đối với anh cũng không sao, em không sợ phải chờ đợi anh lâu hơn nữa! ! Chỉ cần anh nhìn lại em. . . Em có điểm nào không tốt? Tình yêu của em dành cho anh so với cô ấy có thua nửa phần không, em có chỗ nào kém hơn so với cô ấy?! ! !""Em biết anh trách em ác độc. . . Em thừa nhận là em ghen tị, em ghen tị nên mới mau chóng nổi điên lên, nên mới có thể làm ra những chuyện ấy! ! !"Cô gắt gao nắm chặt cứng cánh tay anh, khóc đến ruột gan đứt từng khúc "Em sẽ đi giải thích với cô ấy được không? Anhnói đi, anh muốn em phải làm như thế nào? Em đi giải thích, đi ngồi tù, hay em phải chịu sự trừng phạt,... em đều chấp nhận! Những điều này có đủ hay không? Có đủ hay không! Em chỉ muốn anh đừng dùng ánh mắt chán ghét như vậy nhìn em, ai cũng có thể nhìn em chán ghét như vậy, nhưng mà anh thì không thể! !"Bị người mình yêu sâu đậm như thế, vì chán ghét mà vứt bỏ, ngay cả một chút cơ hội sau cùng, liều chết cứu vãn đều không có, mới thật sự là nỗi đau nhất trong lòng cô! !Móng tay cô cách một lớp vải đâm sâu vào trong thịt của anh. Trong con ngươi Mộ Yến Thần phóng ra một tia lạnh lẽo, bên trong ẩn chứa một chút chấn phải anh chưa từng bị phụ nữ vướng mắc, chỉ có điều, người giống như Nhan Mục Nhiễm này, vẫn lại là lần đầu một người, thực sự có thể yêu đến mức không còn có tôn nghiêm như vậy nữa thật sao?Cánh tay anh bị sự dây dưa của cô lôi kéo ra hứng đầy những giọt nước mắt của cô đang thi nhau lăn xuống. Mộ Yến Thần lạnh lùng chăm chú nhìn nhưkhoá chặt lấy cô "Tôi không nhớ rõ khi lần đầu tiên gặp cô tôi có chán ghét cô như vậy hay không, Nhan Mục Nhiễm, mọi sự thành ra ầm ĩ như hôm nay, chẳng lẽ là tôi đã liên tục ép buộc cô sao?""Trái tim đã độc ác, cũng sẽ không cần mang những thiện lương ngày trước của mình ra để giải thích; nếu như tôi đã không thích, hà tất phải để ý tới cùng xem cô tốt đẹp hay là hư hỏng thế nào?"Nhan Mục Nhiễm giống như bị thương nặng, thân hình run lên một cái, suýt nữa đứng không nổi."Nói tới đây thôi, cô hãy tự giải quyết cho tốt." Anh thờ ơ nói kết nhất là cô có thể hiểu rõ, loại tình cảm thế này không thể miễn cưỡng được, cô cũng nên dừng những vướng mắc của mình lại lùng đẩy cô ra, Mộ Yến Thần cũng không liếc nhìn lại cô một cái, lách người qua đi về hướng trong phòng thân Nhan Mục Nhiễm như nhũn ra, phải dựa vào bên cạnh lan can mới đứng vững, trong đầu nàng vang vọng mồn một câu nói kia của anh "Không thích", có tiếng vọng ở trong đầu cô lặp lại như nhắc nhở, “anh ấy không thích mày, không thích mày”! !Trong phòng khách tiếng nói tiếng cười lại vang vọng tới, Nhan Mục Nhiễm gắt gao bưng kín lỗ tai, trong lồng ngực đau đến cực hạn, liên tiếp phát ra từng cơn oán hận muốn hủy thiên diệt địa! !***Không chịu nổi những lời khuyên nhủ, trách móc của thím Trương muốn giữ cô ở lại, Lan Khê đáp ứng buổi tối sẽ ngủ lại ở nhà họ Mộ một đêm. Mộ Minh Thăng nghe được tin tức ấy cũng thật cao hứng, chỉ duy nhất có điều không được vui vẻ là do biểu hiện hôm nay của Nhan Mục Nhiễm ở trên bàn cơm."Lần này Yến Thần trở về, cũng không thấy bà sắp xếp người khác cho nó gặp mặt, chẳng lẽ bà đã chọn lựa trúng con gái nhà họ Nhan rồi sao?" Mộ Minh Thăng nhìn thoáng qua bên ngoài, trong con ngươi bốn phía đầy sự lạnh nhạt, "Thật ra mấy năm trước tôi nhìn không sai, hôm nay cảm thấy con bé này không được tốt lắm."Sắc mặt Mạc Như Khanh nhu hòa hời hợt, nở một nụ cười không thành tiếng.... cảm thấy được không được tốt lắm, chẳng phải là do ông biết ở bên ngoài Nhan Mục Nhiễm đã ngáng chân khuê nữ của ông sao?Tuy nói ông ngày thường luôn nghiêm khắc với Lan Khê, nhưng rốt cuộc vẫn là người trong tim của nhà mình, đương nhiên là người ngoài không thể đụng chạm vào."Bọn chúng buổi chiều ở đây hay là vẫn ở bên ngoài?" Mộ Minh Thăng dừng chân lại, nheo mắt nhìn ra bên ngoài."Nói là có bạn bè muốn gặp, buổi tối Lan Khê sẽ trở về, chắc Yến Thần cũng vậy thôi." Mạc Như Khanh bao quấn trong một chiếc áo choàng, ánh mắt nhu lạnh quét sang phía bên kia một cái.

mộ thiếu xin tự trọng