Hôm nay Sách Hay 24H xin giới thiệu đến bạn đọc bài viết tóm tắt về cuộc đời và sự nghiệp của nhà văn Nguyễn Tuân! 1. Tiểu sử. Nguyễn Tuân (1910 - 1987) ông sinh ra và lớn lên tại thành phố Hà Nội. Là một nhà văn nổi tiếng ở Việt Nam, sở trường của ông là thể Công thức giá trị hiện tại của dòng tiền. Định nghĩa : Giá trị hiện tại ( Present value - PV ) là giá trị hiện tại của một dòng tiền hoặc dòng tiền trong tương lai chiết khấu với một tỷ suất sinh lợi xác lập . Tìm hiểu về tầm nhìn sứ mệnh mục tiêu của doanh AEON Việt Nam (- Vietnam Best Company -

Là nhà bán lẻ đến từ Nhật Bản, chúng tôi theo đuổi sứ mệnh nâng tầm phong cách sống của Khách hàng và chung tay kiến tạo tương lai phát triển bền vững của địa phương nơi AEON Việt Nam hiện diện, thông qua các hoạt động kinh doanh bán lẻ.

Mục tiêu, tầm nhìn và sứ mệnh Mục tiêu Mục tiêu hàng đầu của Laptopvang là mang đến cho quý khách hàng những sản phẩm, dịch vụ tốt nhất. Đồng thời chúng tôi cũng đề cao phương châm "vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi" bằng những chương trình khuyến mãi cực lớn và chế độ hậu mãi hết sức đặc biệt. Giới Thiệu Cuộc Sống Diệu Kỳ Của Các Nguyên Tố: Hãy thử tưởng tượng thay vì một bảng tuần hoàn khô khan toàn những ký hiệu và con số khó nhớ, chúng ta có hình ảnh các nhân vật hoạt hình ngộ nghĩnh dễ thương. Mỗi nguyên tố sẽ có một nhân vật đại diện Fast Money. Cô lái xe về đến nhà, ngủ tới chập tối mới tỉnh dậy. Khi tỉnh giấc, trước khi suy từ ngày mai mình phải bắt đầu gửi CV vào những đâu, Lăng Họa bỏ một phần thức ăn chín vào lò vi sóng làm nóng lại trước để dành cho bữa tối rồi bật ti vi lên. Quả không sai, vừa chuyển ti vi tới kênh 1 đã lập tức nhìn thấy khuôn mặt Tim bất ngờ xuất hiện ở góc trái màn hình. Một gương mặt trẻ và điển trai khác nằm kế bên cạnh Tim và giữa hai bức ảnh là một ký hiệu VS cực lớn. Dòng phụ đề bên dưới hình ảnh người dẫn chương trình cũng vô cùng có ý nghĩa Người cũ đi, người mới đến, hướng phát triển trong tương lai của Kerber Palace. Cô chậm rãi gặm đùi gà, vừa lắng nghe những lời văn liến thoáng, xen lẫn sự kích động của người dẫn chương trình vừa nghiêm túc quan sát khuôn mặt lạnh nhạt vô cảm ở bên cạnh Tim. Ban nãy bước vào thang máy quá vội vàng, cô chưa nhìn rõ biểu cảm trên mặt người đàn ông đó là gì. Nhưng! Cô bỗng nhiên đặt bát xuống. Theo như những gì GAGA nói, nếu người này có thể chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi sau khi bay từ thành phố A hạ cánh xuống sân bay đã thẳng thừng kéo Khang đại nhân đến diệt trừ Tim thì tuyệt đối không phải hạng tầm thường, có thể xem nhẹ. Trước khi nghỉ việc cô đã làm hành động đó với anh ta, lỡ như anh ta là kẻ nhỏ mọn tới mức chấp nhặt với cả một nhân viên như cô, ra lệnh cho tất cả các tổ chức trong ngành không được nhận CV của cô thì phải làm sao? Ban nãy trút giận đã đời ra tới tận vũ trụ, tới giây phút này bỗng nhiên cảm thấy mình toi thật rồi. Lăng Họa đặt bát ăn xuống mặt bàn, đau thương ngồi day trán. Sau đó, cô quay lại cầm di động lên, bấm gọi một số điện thoại. "A lô?" Đầu kia vọng tới một giọng nữ giới lạnh nhạt. "Chúc Tịnh à..." "Ừ?" "Cô Chức Nữ xinh nhất trên đời của mình, Mạnh Ngưu Lang nhà cậu đã từ đầu kia thế giới trở về chưa? Sao giọng cậu nghe vẫn như quan hệ vợ chồng bị lạnh nhạt vậy?" "Vừa về, bây giờ đang quấn lấy con trai ở trong bếp kìa." Giọng Chúc Tịnh nghe vô cùng bực bội "Thà không về còn hơn". Lăng Họa phá lên cười, đập lưng ghế "Mình chỉ hỏi cậu đúng một câu thôi, hỏi xong là ngắt máy luôn, để yên cho cậu dành thời gian xử lý anh ấy". "Nói." "Nếu như sau này mình thất nghiệp cả đời, cậu có chịu nuôi mình không?" "Nuôi." "Xong rồi, bye bye." Nói xong, cô ngắt cuộc gọi, tiếp tục gọi cho một số máy khác. Vừa bắt máy, tiếng nhạc ồn ã ở đầu kia đã khiến màng nhĩ của cô rung lên bần bật. Chắc là người bạn này lại qua đêm ở club nào đến quên cả thế giới rồi. Cô lườm nguýt gọi một tiếng "Đốc Mẫn!". "Hả? Cái gì? Anh không nghe rõ em nói gì cả?" "Đốc Mẫn!" "Ấy, anh đây." Bấy giờ Đốc Mẫn mới rút ra khỏi đám đông "Em đợi anh một phút, anh vào nhà vệ sinh nói chuyện với em, chỗ này ồn quá". Khi mắt Lăng Họa sắp trợn ngược lên tận trần nhà, đầu kia mới bớt ồn đi một chút "Ổn rồi, ổn rồi, em làm sao?". "Em thất nghiệp rồi." "Phụt... Hả?!" "Lát nữa anh xem thời sự là hiểu liền." Cô lười giải thích nhiều với anh ấy. Đốc Mẫn khựng lại vài giây rồi suy nghĩ "Bây giờ anh qua đón em, đưa em đi ăn khuya nhé? Tiểu Họa, đừng có ủ dột, đây không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu, không có gì phải buồn cả". "Được rồi, em không muốn đi ra ngoài đâu." Cô nói "Em đâu có buồn, chỉ là muốn xác nhận lại, cùng lắm thì em vẫn được tới nhà cọ toilet giùm anh đúng không?". Đốc Mẫn im lặng vài giây "Nhà anh không thiếu người giúp việc, hay là em giúp anh hai, tư, sáu tới làm ấm giường đi?". "..." Lăng Họa thẳng thừng ngắt máy. Gọi xong hai cuộc điện thoại, cô quăng di động qua một bên, tiếp tục thảnh thơi ăn đùi gà. Nhưng có ai ngờ, vừa rảnh rang được một lúc, chuông điện thoại lại réo inh ỏi. Trên màn hình hiển thị một dãy số lạ hoắc mà cô chưa bao giờ nhìn thấy. Bình thường nhìn thấy những số lạ kiểu như vậy, cô đều không nhận máy, nhưng không hiểu hôm nay làm sao cô đã tiện tay ấn nghe. "A lô?" "Rene Ling phải không?" Đầu kia là giọng một người đàn ông xa lạ. "Tôi đây." Cô giảm volume của ti vi xuống "Xin hỏi anh là ai?". "Đúng 8 giờ sáng mai đến lắp đặt cuộc gọi đa quốc gia cho tôi, cuộc họp sẽ bắt đầu đúng 8 giờ 10 phút." Lăng Họa nghe mà tròn mắt há miệng "... Hả?". "Sai người tới dọn toàn bộ đồ đạc của Tim đi, đến chiều ngày mai tôi không muốn còn phải nhìn thấy bất kỳ thứ đồ nào không thuộc về mình ở trong phòng làm việc." "Trưa mai sắp xếp cho tôi và Bill F một buổi ăn cơm, địa chỉ nhà hàng lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho cô, đặt bàn trước giúp tôi." "Chiều mai tôi phải ra ngoài có việc, liên lạc tài xế giúp tôi." ... "Khoan đã, anh đợi chút." Lăng Họa cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung tới nơi. Cô run run tay, đặt chiếc bát xuống, áp sát di động vào tai "... Rốt cuộc anh là ai?". Đối phương trầm ngâm mấy giây. "Cô không nên quên, tổng cộng cô đã giơ ngón giữa với tôi hai lần rồi." Nói xong câu này, đối phương thẳng thừng cúp máy. Lăng Họa từ từ trượt xuống khỏi sofa, nhìn mãi di động của mình, vẻ mặt thẫn thờ. ... Đợi chút, để cô sắp xếp lại tư duy. Tức là, người vừa nãy gọi, là... Chase? Nếu cô nhớ không nhầm tên của anh ta. Cũng chính là kẻ hôm nay vừa đuổi sếp cũ của cô đi, tiện thể cho cô thất nghiệp và cũng là người vừa xuất hiện trên màn hình ti vi. Chuyện này rốt cuộc là sao? Tức là hiện tại cô lại có việc làm rồi, chỉ có điều thay bằng một ông chủ khác? "Ding", "Ding". Thông báo di động liên tục vang lên. Từng dùng imessage không ngừng bật ra trên màn hình. [Nhà hàng H, trên đường Cao Bưu, 12 giờ, đừng gọi bất kỳ món nào có hành, tên người đặt Chase Qu.][Nick Wechat của tôi chính là số di động này.][Chi tiết về buổi họp sáng mai đã được gửi vào email của cô.]Cô nhìn màn hình, đưa tay đánh mạnh lên trán mình. Kẻ này đầu óc bị chập mạch phải không? Gọi một người từng khinh thường anh ta như vậy về làm thư ký cho mình? Rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ gì? Chẳng phải anh ta đã có một nữ trợ lý hung hăng vênh váo, lại còn rất style luôn kè kè bên cạnh đó sao? Hơn nữa, quan trọng nhất là. Rõ ràng cô mới chỉ giơ ngón giữa về phía anh ta đúng một lần, vào sáng ngày hôm nay, vì sao ban nãy anh ta lại nói "hai lần"? Cô nghĩ sắp nát cả óc mà vẫn thực sự không thể chắp vá những sự kiện kỳ lạ này lại. Cô chau mày cầm di động lên, mở công cụ tìm kiếm, nhập cái tên Chase Qu vào. Vài giây sau, một loạt kết quả nhảy ra, cô nhẹ nhàng ấn vào kết quả đầu tiên. Chase Qu, Cù Khê Ngưng. Trước kia làm Bộ trưởng Bộ ngoại giao nước A, hiện tại giữ chức Bộ trưởng Bộ ngoại giao của Berker Palace nước D, tốt nghiệp trường đại học hàng đầu thế giới, sở hữu hai bằng thạc sỹ tiếng Pháp và Tài chính ngân hàng, thông thạo năm thứ tiếng. Thủ đoạn hơn người, phong cách tàn độc, nhẫn tâm, trong một thời kỳ từng thao túng cả quá trình soạn thảo một số quy định pháp luật quan trọng. Trước kia xuất thân là điệp viên, thành thạo súng đạn, biết lái máy bay và xe tăng. Trước khi vào Berker Palace đã có một cuộc sống riêng tư đầy rẫy scandal. ... Năm phút sau, cô bỏ di động xuống, biểu cảm như vừa ăn phải ruồi, cầm chiếc đùi gà đã gặm quá lâu kia lên ăn nốt. Ăn xong, cô lau tay, gửi một tin nhắn Wechat cho GAGA Hẹn gặp lại ngày lát sau, GAGA gọi luôn cho cô "Cậu nói gì mà mai gặp cơ? Ngày mai tụi mình ăn uống hả? Có địa điểm chưa?". "Không phải." Cô day huyệt thái dương như trong lòng đang chất chứa vô vàn thâm thù đại hận "Ngày mai mình lại quay về Berker Palace làm việc". "What??!!" "Phải đó, mình còn ngơ hơn cậu nữa." "Về làm gì chứ?" "Vị trí cũ." "... Ý cậu là, thư ký của Chase?!" "Nếu như suy luận của mình không sai thì đúng thế." "WTF! Cậu đang chọc mình phải không?" "Không hề." Cô kể lại ngắn gọn nội dung cuộc gọi cùng những tin nhắn mà Cù Khê Ngưng vừa truyền đạt cho GAGA. Ở đầu kia, GAGA trầm mặc rất lâu mới yếu ớt lên tiếng "Mình cảm thấy chuyện này thật sự quá khủng bố, quá quái dị... Cậu, nên cẩn thận một chút". "Mình hiểu." Dù thế nào, bây giờ cô chỉ có một dự cảm cực kỳ mãnh liệt, kể từ ngày mai, cuộc sống của cô sẽ vô cùng đau khổ. *** Bảy rưỡi sáng, Lăng Họa vẫn còn đang trong cơn buồn ngủ, bực tức bỏ hết đồ đạc trong hai chiếc hòm vừa thu dọn hôm qua, sau đó ném cả hai xuống dưới ghế ngồi, rảo bước đi về phía phòng họp. Cô nhập số điện thoại của nước D và số hiệu cùng mật mã cuộc họp của Cù Khê Ngưng, điện thoại hiện thị đã kết nối bình thường, các thư ký ở các quốc gia khác cũng đã lần lượt đăng nhập. Sau khi xác nhận tất cả đều đã online đầy đủ, cô xem lại đồng hồ rồi đi về phía văn phòng của Cù Khê Ngưng. Đi tới văn phòng thân thuộc nhất, tấm biển với chữ "Tim" giờ đã đổi thành Chase. Cô im lặng đứng đó một lúc rồi nhẹ nhàng gõ cửa. Mở cửa ra, một người đàn ông mặc sơ mi trắng ngồi sau máy tính, đang cầm bút viết gì đó lên giấy. Thấy cô bước vào, anh ngẩng đầu quan sát cô. Qua một ngày, bốn mắt lại một lần nữa nhìn nhau. Cô thừa nhận, nét đẹp và thần thái của anh rất hiếm gặp. Đốc Mẫn từng là người đàn ông được coi là đẹp trai nhất trong số những người cô quen biết, vừa nho nhã vừa quyến rũ... Nhưng cảm giác mà Cù Khê Ngưng tạo ra cho cô lại hoàn toàn khác. Có lẽ vì anh ta từng làm điệp viên, từ anh ta toát ra một sự sắc bén và nhuệ khí mà người thường không thể có được. Chỉ ngồi yên như thế cũng khiến người ta cảm thấy e sợ một cách vô cớ. Đôi mắt đen đó giống như chim ưng vậy, khóa chặt trên người cô, lạnh lùng quan sát cô. Nghĩ tới chuyện sau này ngày nào cũng phải đối mặt với kiểu phi nhân loại này, Lăng Họa thầm toát mồ hôi hột, đành cố gắng giả vờ bình tĩnh "Chào buổi sáng, Chase". Cù Khê Ngưng thu lại ánh mắt của mình, buông bút xuống "Latte Caramel". Cô nhận lệnh, không nói không rằng lập tức quay người chạy xuống quán café ở tầng dưới. Buổi sáng khá đông người uống café, nhưng hiện tại chỉ còn chưa đầy hai mươi phút nữa là tới giờ họp, cô bắt buộc phải mua được cho anh trong vòng mười phút. Khẩn trương, vội vàng, khó khăn lắm cô mới cầm được café lao vào phòng làm việc, Cù Khê Ngưng đã không còn ở đó. Cô đặt café lên mặt bàn anh, liếc nhìn căn phòng, nhìn thấy trên tường vẫn treo bức tranh trước kia Tim nhờ cô cất công mua từ nước P về. Tranh treo khá cao. Cô cố kiễng chân vươn tay mới chạm được tới khung tranh rồi cẩn thận gỡ nó xuống. Cô định lát nữa sẽ gọi chuyển phát nhanh đưa tới nhà Tim. Tim rất ưng ý bức tranh này, chắc vì hôm qua ra đi quá vội vàng nên ông chưa kịp chuyển. Cô không muốn để Cù Khê Ngưng quẳng nó vào thùng rác. Vừa quay đầu, cô chợt đứng sững tại chỗ. Cù Khê Ngưng đã lẳng lặng khoanh tay đứng dựa vào cửa ra vào từ lúc nào không rõ, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa. "Latte ở trên bàn." Cô bị anh nhìn đến độ vô thức lùi sau một bước, gượng gạo mỉm cười, ôm bức tranh trong lòng "Cuộc họp đã được sắp xếp xong, anh vào thẳng phòng họp là được". Khi cô đi tới trước mặt anh, anh hơi nghiêng người, cô đành tiếp tục ôm bức tranh, cứng đờ người đi ngang qua. Vừa ra khỏi cửa, thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô bỗng nghe thấy sau lưng vọng tới một câu nói trầm thấp, hơi khàn, ngữ khí có phần đùa giỡn "Nice panties." Quần trong đẹp đấy. ~Hết chương 2~*Lời tác giả Tên lưu manh thối tha Đại đế cuối cùng cũng phản kích lại hai ngón giữa của bé Tiểu Họa rồi! Một phần lý do tôi khá kích động khi viết quyển này là các nhân vật phụ đều rất mạnh, Đại Đế chỉ cần không cẩn thận, có thể bị đá đít bất cứ lúc nào!!!Có hai câu hỏiEm gái Tiểu Họa mặc quần trong màu gì Đỏ cam vàng lục lam chàm tím?Bạn của em gái Tiểu Họa và chồng của bạn là ai đây?Thêm nữa, nghề nghiệp Đại Đế và em Tiểu Họa mọi người đọc xong đại khái có thể hình dung ra, tôi không thể viết quá rõ ràng được...Không hề khoa trương, thề rằng trong đầu tôi hiện giờ có đến mấy cách thức H ở các loại địa điểm khác nhau, trời đất ơi...*Lời bạn Tô Nghề nghiệp của anh Đại đế nguyên gốc Người đứng đầu bộ phận quan hệ truyền thông, đối ngoại, mình để tạm chức danh đó để mọi người dễ hiểu. Vì hai câu chuyện không liên quan đến nhau nên các mốc thời gian cũng không liên quan. Các sự kiện xảy ra ở truyện trước không đúng ở truyện này, giải thích về lý do chị Chúc Tịnh đã có chồng mà chị Lăng Họa vẫn chưa yêu Cù Khê Ngưng. Trong góc khuất vừa u tối vừa yên tĩnh, tư thế thân mật này của hai người gần như dính sát vào nhau, nhưng sự trao đổi qua ánh mắt dường như không hoàn toàn giống vậy. Chẳng biết đã qua bao lâu, Lăng Họa nhếch môi cười, khiêu khích lại anh "Ba lần là đủ sao?". "Nhiều hơn tôi cũng không ngại." Cù Khê Ngưng tao nhã nhún vai. "Tôi biết, trên đời có rất nhiều cô gái nhìn thấy anh là sẽ nhào tới lấy lòng và muốn được lên giường cùng anh, nhưng rất xin lỗi, bây giờ tôi không muốn." Cô nói rành mạch từng chữ rồi bổ sung một cách chắc chắn như đinh đóng cột "Còn nữa, anh nhớ nhầm rồi, tôi tổng cộng chỉ giơ tay kiểu này với anh hai lần". "Ba năm trước..." Lúc này cuối cùng anh cũng buông cô ra, nhẹ nhàng sửa lại cổ áo của mình, lãnh đạm nói "Có lẽ là đêm cuối cùng trước khi rời nước A trở về thành phố T sau khi cô và Lộ Tân Viễn chia tay". Lăng Họa nghe anh nói, đôi mắt từ từ trợn tròn. Ba năm trước... Cô nhớ ra rồi. Hình như đúng là có chuyện này. Hôm đó sắp xếp xong hành lý, cô ra ngoài đi dạo một vòng rồi quay về nha. Ở dưới, cô gặp một cô gái đang sụp đổ và một người đàn ông đang bày ra vẻ mặt mọi chuyện không liên quan đến mình, trước khi đi lên cô còn chửi người đàn ông đó là đồ tồi cho bõ tức. Trời đất, thì ra người đàn ông đó là anh?! Cô quan sát anh bằng ánh mắt phức tạp, cảm thấy dòng tít "scandal tình cảm nhiều vô số" trên công cụ tìm kiếm hôm nào đã được chứng thực. Hơn nữa người đàn ông này còn thật sự nhỏ mọn đến đáng sợ "... Thế mà anh vẫn nhớ mãi?". "Rất khó quên." Anh bắt đầu đi ra ngoài góc tối, giọng nói một lần nữa trở về thái độ lạnh nhạt "Dù sao thì trên đời này, người con gái giơ ngón giữa lên với tôi chỉ có mình cô". Một chút sung sướng lướt nhanh qua trong lòng. Cô vuốt lại mái tóc và vạt váy hơi xộc xệch, rối loạn sau màn động chạm ban nãy rồi cũng đi ra theo. Vừa ra khỏi góc tối, bước chân cô bỗng khựng lại "Đợi chút". Anh quay đầu. "... Làm sao anh biết anh ấy?" Ban nãy anh nhắc đến cái tên Lộ Tân Viễn, cô nghe rất rõ ràng. Đáy mắt Cù Khê Ngưng nhìn không ra độ sâu và những gợn sóng dưới ánh đèn hành lang "Không thể không thừa nhận lại lần nữa, mắt nhìn người của cô rất có vấn đề". ... Cô còn nhớ lần trước anh nói câu này là khi đánh giá Tạ Tu Dực cùng Đốc Mẫn đều không "man". "Thế ư?" Ánh mắt họ kèn cựa nhau giây lát, rồi cô đi tới bên cạnh anh "Tôi cảm thấy chí ít mắt nhìn người của tôi tốt hơn mấy cô gái đã từng phải khóc lóc tèm lem mặt mũi vì anh". "Không sai, tay tôi rất bẩn, ở Berker Palace này đã làm vô số những chuyện bẩn thỉu mà tôi không đếm hết được, dù có quan hệ không trong sáng với anh thì cũng chẳng nhằm nhò gì." Sau đó, cô lùi sau một bước, nhìn anh với vẻ vô cảm, đáp lại bằng sự lạnh nhạt và mạnh mẽ chưa từng có khi đối diện anh "Tôi cũng đúng là ăn miếng trả miếng những trêu chọc của anh. Nhưng trước mắt tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta lúc này đã là giới hạn. Nếu anh cố tình muốn tiếp tục phá vỡ giới hạn này thì tôi nghĩ tôi sẽ không tiếp tục ở lại vị trí hiện tại của mình nữa, cho dù tôi có thể học được từ anh rất nhiều thứ". Ánh mắt Cù Khê Ngưng hơi sáng lên. Lát sau, anh quay đầu đi thẳng về phía trước "Rồi cô sẽ được như ý". Khi hai người cùng nhau trở về hội trường thì thấy trước cửa đang có hai người đứng, một trong số đó khiến Lăng Họa vừa nhìn đã vô thức run rẩy. Lộ Tân Viễn đang cầm ly rượu đứng nói chuyện cùng Mục Tịnh thì nhìn thấy họ, thần sắc có chút thay đổi. Gần như không có bất kỳ không gian nào để né tránh, tổ hợp bốn người quái đản trong mắt Lăng Họa cứ thế oan gia ngõ hẹp ngay trước cửa hội trường. Người đầu tiên mở lời là Lộ Tân Viễn. Anh ấy giơ tay về phía Cù Khê Ngưng, ôn hòa mỉm cười "Chào anh, Chase, nghe danh đã lâu". Lăng Họa đứng bên cạnh thì hoàn toàn không chìa tay, chỉ khẽ gật đầu. Còn ánh mắt Mục Tịnh thì dừng hình trên khuôn mặt Cù Khê Ngưng và biểu cảm cố làm ra vẻ bình tĩnh của Lăng Họa vài giây, rồi lấy một tờ khăn giấy, cung kính đưa cho Cù Khê Ngưng, sau đó giơ tay chạm lên môi mình. Nhìn thấy động tác này của Mục Tịnh, lông măng khắp người Lăng Họa lập tức dựng đứng, khẩn trương quay đầu lại nhìn Cù Khê Ngưng. ... Khóe miệng anh vẫn còn lưu lại vệt son môi lúc hôn cô, cực kỳ cực kỳ rõ nét. Như một lẽ đương nhiên, một giây sau, giữa bốn người rơi vào một bầu không khí trầm mặc không thể kỳ quái hơn. Thật ra là một màn kịch đặc sắc của năm. Trên gương mặt Mục Tịnh lộ ra một biểu cảm vô cùng vi diệu. Lộ Tân Viễn mím môi nhìn chằm chằm Cù Khê Ngưng, ánh mắt từ từ lạnh đi từng chút một. Cù Khê Ngưng thì tao nhã, điềm nhiên quẹt nó đi - một cách chậm chạp. Còn về cô, cô muốn nổ tung ngay tại chỗ, chỉ có thể cố gắng duy trì sự bình thản trên gương mặt mình. Cô không hiểu, với EQ của Mục Tịnh, cho dù có đoán được ban nãy giữa họ đã xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không cần vạch trần ngay tại chỗ. Còn nữa, với IQ của Cù Khê Ngưng, ban nãy hôn xong, anh không thể nào quên lau vết son của cô đi, cho dù cách nhau một thời gian rất ngắn đi chăng nữa. Thế nên, Mục Tịnh có lẽ cũng biết quan hệ trước kia giữa cô và Lộ Tân Viễn. Còn về phần Cù Khê Ngưng, cô thật sự không hiểu anh rốt cuộc định làm gì? Lau xong vết son, Cù Khê Ngưng đặt tờ giấy qua một bên. Mục Tịnh thấy vậy liền giơ ly rượu lên trước mặt Lộ Tân Viễn "Tổng giám đốc Lộ, Berker Palace chân thành kỳ vọng vào sự hợp tác sắp tới giữa chúng tôi và gia tộc Lộ Thị". Lộ Tân Viễn cũng lịch sự nâng ly nhưng ánh mắt lại hướng về phía Cù Khê Ngưng "Lộ Thị sẽ dốc hết sức mình để hợp tác với Berker Palace - với tư cách một tập đoàn kinh tế hàng đầu. Sau này có lẽ sẽ thường xuyên gặp các vị". Cù Khê Ngưng vẫn không nói gì. Anh liếc nhìn Lộ Tân Viễn rồi cùng Mục Tịnh rời khỏi khu vực cửa hội trường. Lăng Họa nhắm mắt lại, cũng muốn đi nhưng bị Lộ Tân Viễn nhẹ nhàng giơ tay ngăn cản. "Tiểu Họa." Anh ấy nhìn cô chăm chú "Bây giờ chúng ta sẽ nói chuyện". "Em chỉ có mười phút." Cô bình tĩnh đáp "Em còn phải bố trí ngoại cảnh cho buổi phỏng vấn". "Vậy là đủ rồi." Lộ Tân Viễn cất bước đi về phía vườn hoa đằng sau Berker Palace. *** Trong vườn hoa rộng lớn của Berker Palace, lúc này chỉ còn lại khung cảnh bình yên và tĩnh lặng dưới trăng. Đi tới giữa vườn hoa, Lộ Tân Viễn mới dừng bước. Cô nhìn bóng anh từ sau lưng, rồi đưa tay dụi mắt. Bóng lưng thân thuộc, dịu dàng, tàn nhẫn này, khi vừa quay về thành phố T đã bao đêm cô mơ thấy, có lúc thậm chí còn khóc đến bừng tỉnh giấc, sau đó trằn trọc mãi không yên. Trước kia khi chưa gặp Lộ Tân Viễn, cô và Chúc Tịnh luôn trêu nhau là vô duyên với tình yêu. Cô còn tự xưng là một người không cần tình yêu. Nhưng làm sao cô ngờ được, sau này trên thế giới lại xuất hiện một Lộ Tân Viễn, khiến cô trở thành một người con gái chịu cuối đầu trước tình yêu? "Tiểu Họa." Anh quay lại, giọng nói có chút chua xót "Những email anh gửi, em có từng đọc không?". Cô nhắm mắt lại, im lặng gật đầu. "Một năm sau khi chia tay, anh đã nghĩ đến chuyện tìm lại em. Nhưng lúc đó em đã đi khỏi nước A, thay đổi cách thức liên lạc. Chúc Tịnh, Đốc Mẫn và tất cả những người bạn của em đều hận anh, không nói cho anh biết tung tích của em. Anh hết cách, đành từ từ chờ đợi. Về sau có người biết em ở thành phố T đã nói cho anh biết, anh liền lập tức quay về." Anh đi về phía cô, đứng trước mặt cô, chân thành nhìn cô "Tiểu Họa, anh biết những tổn thương anh mang tới cho em không cách nào bù đắp. Kể từ giây phút đánh mất em, có thể anh sẽ không bao giờ tìm lại được nữa, nhưng anh vẫn tham lam muốn thử một lần". "Có cần thiết không?" Cô ngẩng đầu lên nhìn anh rồi lắc đầu "Ban đầu anh đã lựa chọn rời xa, anh nên tôn trọng quyết định của mình từ đầu đến cuối...". "Lúc đó anh quá trẻ." Anh nhẹ nhàng ngắt lời cô "Anh những tưởng mình không có em vẫn có thể sống tốt. Lúc đó ở trong lòng anh, tâm nguyện muốn giành lấy một khoảng trời quá mãnh liệt. Em biết mà, anh không muốn dựa vào gia đình, không muốn dựa dẫm bất kỳ ai. Anh cảm thấy trong giai đoạn đó việc quan trọng nhất đối với anh là lập nghiệp". "Thế nên, nếu lúc đó em đã không phải là chuyện quan trọng nhất với anh thì bây giờ thật ra cũng vậy." Cô cười thản nhiên "Lộ Tân Viễn, việc đó chứng tỏ em chưa bao giờ tồn tại trong kế hoạch cuộc đời anh". "Vì lúc đó anh không hiểu chuyện tình cảm. Anh nghĩ rằng tình yêu thì ai cũng có thể thay thế, nhưng về sau thực tế chứng minh là anh đã sai." Anh hơi cúi xuống, nhìn vào mắt cô, nói từng câu từng chữ "Lăng Họa, ba năm nay anh chưa một phút nào quên em, dù em có tin hay không thì anh cũng chưa từng yêu một ai khác ngoài em". Nghe được câu nói này của anh, mũi cô hơi cay cay. Cô cố gắng bấu lấy lòng bàn tay mình, không để anh nhận ra bất kỳ phản ứng nào của mình. Khi mới chia tay, cô từng nghĩ vô số lần xem còn cách gì để quay trở lại hồi họ còn yêu. Cô thậm chí còn từng đi tìm riêng bạn bè của anh, hỏi thăm xem Lộ Tân Viễn có người yêu mới hay không. Nghe họ nói không, cô còn cảm thấy rất vui. Nhưng cô biết, chính anh nói chia tay thì anh sẽ không quay đầu, thế nên cô cũng không dám thử vãn hồi. Không ai biết khoảng thời gian khi mới thất tình cô đã sống thế nào. Mọi kỷ niệm trong cuộc sống đều liên quan đến người ấy. Đi tới đâu cô cũng khóc, cô thậm chí không hiểu từ khi nào mình trở thành một kẻ yếu đuối đến vậy? Nhưng sau này cô cũng từ từ quen với cuộc sống mới, người này dần nhạt nhòa đi trong cuộc đời cô. Chuyện tình cảm cô đã từng nghĩ cả đời cũng không quên được cũng đã thật sự tan biến dần cùng với sự vỗ về của thời gian. Mãi sau này, anh bắt đầu gửi email cho cô, kể lại việc nhớ cô thế nào, kể lại những hối hận năm xưa, cầu mong cô hồi tâm chuyển ý. Nếu nói đọc được những dòng tin ấy, cõi lòng cô không xao động chút nào thì là nói dối. Nhưng đọc những dòng chữ ấy, nghe những tin nhắn thoại ấy, trái tim cô lại mỗi ngày một tê dại hơn với người này. Thật bi ai biết bao. Một người cô từng yêu đến thế, dành tất cả nhiệt huyết tuổi xuân cho anh, từng muốn sống trọn đời trọn kiếp với anh, từng muốn cùng anh xây dựng một gia đình, từng muốn mỗi ngày mở mắt ra luôn nhìn thấy anh đầu tiên. Anh ra đi, cô đau đớn tưởng chết. Nhưng bây giờ khi người này thật sự xuất hiện trước mắt một lần nữa, cô đã không còn tìm thấy tình cảm của mình ở đâu nữa. "Tiểu Họa, anh rất cảm kích vì em cho anh được đứng trước mặt nói với em những lời này, vì bây giờ anh có thể nói rõ với em rằng Anh rời xa em không vì một ai khác, sau em anh cũng không có một ai khác. Quá khứ của anh sạch sẽ, chỉ có sự tồn tại của em. Tương lai anh cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, mà em là một phần quan trọng nhất." Anh từ từ thu lại nét dịu dàng, thể hiện rõ toàn bộ sự kiên định "Anh muốn theo đuổi lại em. Anh muốn bù đắp những sai lầm thời trai trẻ. Anh cảm thấy bây giờ vẫn chưa muộn, có đúng không?". Ánh mắt cô hơi run lên. Cách nói chuyện của anh hiện tại chính là cách nói chuyện những ngày đầu tiên, anh mà cô từng rung động. Anh quả thực là một người ôn hòa, không có tính công kích nào, nhưng tận sâu trong cốt tủy là một sự cứng cỏi và kiêu ngạo, điều này khiến cô si mê. "Em không thể nói không được." Rất lâu, rất lâu sau, cuối cùng cô cũng lên tiếng, giọng khàn khàn "Đây là quyền của anh, em không thể can thiệp". Một giây sau, cô nhìn thấy những niềm vui lấp lánh như sao trời ánh lên trong mắt Lộ Tân Viễn, kiểu ánh mắt như con nít ấy khiến cô càng thêm chua xót. "Nhưng đáp lại thế nào là việc của em. Em cũng hy vọng anh đừng dùng bất kỳ thủ đoạn nào để can dự vào sự hồi đáp của em." Cô tiếp tục nói, giọng bình thản và điềm tĩnh "Dù sao thì sau này chúng ta còn phải làm việc qua lại với nhau, em không muốn vì chuyện riêng tư mà ảnh hưởng tới công việc". "Em rất thích công việc này, phải không?" Lộ Tân Viễn hỏi. Cô ngừng lại một chút "Rất thích". Ở trong lòng cô, trên thế giới này không còn nơi nào có thể giúp cô phát huy năng lực hơn Berker Palace nữa, cũng không còn nơi nào có thể khiến trái tim cô sôi sục như nơi đây nữa. Thế nên khi Cù Khê Ngưng yêu cầu phục chức cô mới quay về không chút do dự. Cô đã trở thành hình tượng Tim và Ken đặt nhiều kỳ vọng nhất, dù cái giá phải trả là phản bội họ. Anh nhìn cô, đôi mắt từ từ trầm xuống "Tiểu Họa, em khác trước rồi, chính môi trường ở Berker Palace khiến em thay đổi ư?". "Nhất định là khác rồi." Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, quay người chuẩn bị rời đi "Nếu anh muốn tìm hình bóng quá khứ của em thì xin lỗi, chắc là không có nữa. Hơn nữa em cảm thấy Berker Palace không thay đổi em, chỉ là đánh thức những thứ nằm sâu trong nội tâm của em thôi". Lộ Tân Viễn nhìn bóng cô từ từ rời xa, lẳng lặng cuộn chặt tay lại thành nắm đấm. Lăng Họa mới đi được vài bước thì nghe thấy tiếng anh một lần nữa vang lên sau lưng "Tiểu Họa, tránh xa Chase Qu một chút." Anh nói rành mạch "Anh là đàn ông nên anh hiểu đàn ông, anh có thể đọc được những thứ anh ta muốn qua đôi mắt của anh ta". "Đối với em, anh ta quá nguy hiểm." "Anh ta rất nguy hiểm." Lăng Họa không quay lại, cũng không dừng bước "Nhưng anh ta không thể tổn thương em được". ~Hết chương 16~*Lời tác giả Đại kịch đặc sắc của năm Tôi và sếp tôi hôn nhau bị bạn trai cũ và đồng nghiệp phát hiện, phải làm sao?Đại đế là người đàn ông xấu xa nhất trên đời, nhưng các bạn không cảm thấy Tiểu Họa cũng dần bị bôi đen rồi sao? Quá vui đi, lót đường 1 quyển cuối cùng cũng tới phần Đại đế xé tan tình địch, quả thực là hưng phấn... Thật ra tên Mục Tịnh kia cũng xấu lắm, dù sao cũng là tâm phúc của Đại đế cơ màThế nào, hãy nêu cảm nghĩ về anh người yêu cũ đi chứ!!!*Lời dịch giả Mọi người đoán thử xem Mục Tịnh oan gia với ai? Tên tác phẩm Mục tiêu của tôi, định mệnh của tôi Tác giả Tang Giới Số chương Chưa rõ Thể loại chính trị, nam ngựa đực, nữ bánh bèo, không sạch Poster Jessica Văn án “Thế sự vô thường, trắng đen đảo lộn, cạn ly này cùng người là sẽ hết thuốc chữa. Anh là “vị vua” bao người vừa căm ghét vừa khiếp sợ, du ngoạn trong thế giới của trò chơi quyền lực, không cầm dao nhưng bàn tay nhuốm đầy nợ máu. Anh ép cạn từng chút sức lực trên người cô, nhưng cô vẫn lấy thân mình làm hậu thuẫn, bảo vệ anh bước lên đỉnh cao quyền lực. Sau khi mặt trời khuất núi, dù là nến cũng không thể thay thế…” *Thể loại chính trị nên nhiều chi tiết sẽ được phóng đại. Mọi người đọc cho vui, không cần quá xét nét tính logic. Welcome 🙂 MỤC LỤC Mở đầu Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Phiên ngoại 1 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Ngôn TìnhTruyện Ngược Nguồn Người dịch bmwx1ilu 430,303 Hoàn Thành 135458 16/07/2020 Đánh giá 8/10 từ 17 lượt Khi thưởng thức tác phẩm Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi của tác giả Tang giới, người đọc bỗng nhận ra triết lý của cuộc sống này “Thế sự vô thường, trắng đen đảo lộn, cạn ly này cùng người là sẽ hết thuốc trong câu chuyện ngôn tình sắc này là một “vị vua” bao người vừa căm ghét vừa khiếp sợ, du ngoạn trong thế giới của trò chơi quyền lực, không cầm dao nhưng bàn tay nhuốm đầy nợ bệnh sủng ép cạn từng chút sức lực trên người cô, nhưng cô vẫn lấy thân mình làm hậu thuẫn, bảo vệ anh bước lên đỉnh cao quyền khi mặt trời khuất núi, dù là nến cũng không thể thay thế…” Mời bạn tiếp tục khám phá tựa truyện hot này từ Tang Giới nhé. Lần gặp mặt đầu tiên, Lăng Họa giơ ngón giữa với Cù Khê Ngưng. Không trách được, lúc đó cô vừa nhận được lời chia tay của mối tình đầu ba năm đẹp đẽ thơ mộng, còn anh lại đang cố gắng rũ bỏ một cô gái khóc sướt mướt trước mặt mình. Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust AvelandBa năm sau, vào lần gặp thứ hai, Lăng Họa lại giơ ngón giữa với Cù Khê Ngưng. Cũng không trách được, lúc này anh vừa đến nhậm chức tại nơi cô làm việc, thay thế vị trí của người sếp đương nhiệm của cô, cũng đồng nghĩa với việc, gián tiếp làm cô bị mất công việc yêu hai lần, Lăng Họa đều không nhận ra anh, chỉ có anh luôn nhận ra cô từ cái nhìn đầu tiên. Những chuyện diễn ra tiếp sau đó, cả đời Lăng Họa cũng không thể tưởng tượng ra vốn làm việc trong Chính phủ, là một người thư ký cần mẫn đạt tiêu chuẩn, chuyên phụ trách sắp xếp lịch trình và công việc cho những nhân vật cấp cao đầy quyền lực. Hơn ai hết, cô hiểu vô cùng rõ ràng từ “ê kip”, một người lãnh đạo bị đẩy đi, đồng nghĩa toàn bộ những người bên dưới của họ cũng đều không thể được giữ lại, không ai muốn nuôi một mầm họa như vậy bên người. Nhưng Cù Khê Ngưng lại dám. Hết sức bất ngờ, anh mời cô trở lại làm việc, còn là làm công việc như trước kia, phụ tá anh như đã từng làm với sếp cũ. Chỉ một động thái này thôi, Lăng Họa lập tức hiểu rằng, người đàn ông này tự tin và kiêu ngạo đến cỡ là một ai đó khác, chắc sẽ không dám mạo hiểm quay lại, dẫu sao đã từng nắm giữ bí mật của sếp cũ, đối mặt với sếp mới thì dù có làm gì đi nữa cũng sẽ mang tiếng là phản bội, chưa biết chừng sau khi bị lợi dụng xong còn có thể bị diệt khẩu. Thế nhưng đây là Lăng Họa, cô gái xinh đẹp quyến rũ chết người, năng lực công tác siêu hạng và có một điểm cực kỳ giống anh đặc biệt tự nên một thời gian ngắn sau đó, Lăng Họa hoàn toàn chứng minh được cô vô cùng thích hợp làm một phụ tá, còn là phụ tá cho người giỏi nhất. Cù Khê Ngưng cảm thấy hài lòng, tất cả những thử thách và trở ngại anh đưa ra cô đều có thể xử lý ổn thỏa, cho dù là việc công… hay việc tư. Mà cũng trong thời gian đó, Lăng Họa đồng thời cũng hiểu được một phần ông chủ mới của mình, diện mạo bên ngoài cực kỳ thu hút, cuồng công việc thành bệnh, nhưng thỉnh thoảng cũng có chút sơ hở trẻ con. Dần dần, cô cảm thấy, cũng không phải là không sống nổi với ông chủ nổi tiếng dọa người nhưng ngay lúc Lăng Họa những tưởng mình sẽ trở thành cánh tay đắc lực của anh, thì anh không sớm không muộn đưa cho cô một thông điệp người xứng đáng ở bên cạnh anh chỉ có thể là một người vừa nhẫn tâm vừa quyết đoán. Lăng Hoạ hoàn toàn hiểu được động cơ và mục đích của anh, cô cũng hiểu được việc mà một phụ tá cần phải làm cho ông chủ của mình, chỉ là những người trước đây chưa bao giờ đẩy cô vào cục diện khó xử như vậy. Lăng Hoạ suy nghĩ thật lâu, khó khăn lựa chọn, cuối cùng quyết định làm theo lý trí. Sự tàn nhẫn của cô khiến Cù Khê Ngưng hài lòng, nhưng ngay khi cô vượt qua được thử thách này, anh lại đẩy cô đi. Lúc này Lăng Hoạ nhận ra, anh đã xem cô là một thanh kiếm của bậc Đế vương, mà anh, chính là ông vua đó. Anh muốn đưa cô đi mài giũa thật bén nhọn, giúp anh diệt trừ tất cả những trở ngại trên đường đi, thay anh lấy máu kẻ địch, giống như anh nói “Cá mập chỉ thích máu". Đúng vậy, cá mập chỉ thích máu, cho nên anh sẽ không thích cô. Trong lúc bản thân phải xoay vòng bên cạnh anh, từ lúc nào mà chính bản thân Lăng Hoạ cũng không nhận ra, cô đã bắt đầu thích anh mất rồi. Có lẽ là từ lúc anh lặng lẽ mang đến cho cô niềm vui nho nhỏ bất ngờ, có lẽ là lúc anh lơ đãng để lộ một chút phụ thuộc trẻ con, hoặc cũng có lẽ là lúc anh dùng những hành động mờ ám để dẫn dụ tình cảm của cô. Chỉ biết rằng, khi Lăng Hoạ nhận ra, cô đã thực sự trầm luân. Nhưng Lăng Hoạ là một người vô cùng lý trí, cô biết thứ tình cảm mà anh dành cho mình không khác với “lợi dụng" là bao, thế nên sau một đêm cuồng nhiệt với anh, Lăng Hoạ cắt đứt sự tơ tưởng của chính người năng lực như cô, không bao giờ thiếu người trọng dụng. Lăng Hoạ đến một nơi cách xa anh để làm việc, vì cô biết rằng với vị trí quyền lực của anh hiện giờ, anh sẽ chẳng thể làm gì được. Nhưng cô thật sự không thể ngờ, Cù Khê Ngưng chỉ có thể chịu đựng đúng một năm mà thôi. Trong một năm đó, anh thật sự không đi tìm cô, không làm phiền cô nhưng lại khiến tất cả những người làm việc dưới anh vô cùng khổ sở. Họ chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra, nhưng có lẽ ông chủ… thất tình thật nghiệt ngã đúng là như vậy. Cù Khê Ngưng nhịn một năm, vẫn không thể lý giải thứ tình cảm hỗn độn rối loạn trong lòng mình là gì. Không phải anh luôn muốn độc thân hay sao? Không phải con đường mà anh vạch ra vốn không có phụ nữ hay sao? Không phải anh chỉ thích quyền lực tuyệt đối hay sao? Vậy thì những nhớ nhung này là gì? Những đau khổ dằn vặt và lo lắng này là gì?Cuối cùng, Cù Khê Ngưng không có cách nào tự tìm ra câu trả lời, đành phải đi tìm người giải đáp. Ngày mà anh đứng trước cửa nhà Lăng Hoạ với 12 món quà, anh đã nói một câu mà cả đời này anh cũng không bao giờ muốn lặp lại nữa, chính là“Món quà thứ 12, chính là anh.”Anh đã đem bản thân mình tặng cho cô luôn rồi, tại sao Lăng Hoạ nhà anh vẫn chưa hết giận? Nói ra cũng thật đáng thương, bậc Đế vương trước giờ cao cao tại thượng nào biết thứ tình cảm phàm phu tục tử kia là gì, đành phải nhờ đám bạn quân sư đầu chó chỉ dạy vài chiêu dỗ vợ, cuối cùng chẳng được tích sự gì, còn khiến anh mất hết cả mặt mũi. Nhưng không sao, Cù Khê Ngưng dù sao chuyến này cũng là đi tìm vợ, cho nên có mất mặt thì dẫn được người về mới là quan trọng Khê Ngưng là một người có tính tự chủ tư duy rất mạnh, anh dùng cách của mình khiến Lăng Hoạ không có cách nào từ chối được nữa, đành phải theo anh về. Đương nhiên, chuyện sau đó thì không cần nói cũng biết hấp dẫn đến thế nào trình khiến một người đàn ông lạnh lùng vô cảm Cù Khê Ngưng rơi vào lưới tình vô cùng kích thích. Lăng Hoạ là một cô gái thông minh quyến rũ, cần lạnh lùng sẽ lạnh lùng, cần nóng bỏng có nóng bỏng, phân biệt rạch ròi giữa “hoài niệm" và “còn tình cảm", nếu có yêu cũng sẽ chân thành dành hết mọi thứ cho người đó, tuyệt không hối hận. Một người xuất sắc như vậy, rất đáng để Cù Khê Ngưng đặt lên trên tất cả mọi thứ. Quyền lực mất đi có thể từ từ xây dựng lại, nhưng tuyệt đối không thể mất muốn làm thanh kiếm của Đế vương, mà vị vua đó chỉ có thể là “ Trích từ by Lâm Thái YBìa Hy Tần *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạCre Google/Huaban

mục tiêu của tôi định mệnh của tôi review